Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
Chương 9 : Tình nhân hợp đồng
Ngày đăng: 11:33 18/04/20
Năm chiếc xe hơi màu đen rời đi cũng nhanh như lúc đến. Riêng chiếc BMW chạy về khu biệt thự ven sông Sài Gòn. Thiên Vũ bồng An vô nhà, gương mặt lạnh lẽo không cảm xúc. Anh đi thẳng đến phòng ngủ chính. Căn phòng khá rộng, tường lắp kính cường lực vát hình vòng cung, trông thẳng ra bờ sông Sài Gòn. Khoảng cách từ phòng ngủ chính tới bờ sông là bãi cỏ nhỏ, trồng hoa thạch thảo làm hàng rào ngăn cách bờ. Vũ đặt An ngồi trên giường ngủ. Cô nhỏ xíu cô độc trên giường ngủ kingsize, phủ drap lụa màu xanh đen. Thiên Vũ chỉ đặt cô ngồi đó, không nói gì đi thẳng ra ngoài, đóng cửa phòng. Tiếng đóng cửa làm An giật mình, cô ngó xung quanh, "vậy là cô đã về nhà của người đàn ông xa lạ. Chắc anh hai lo cho mình lắm, nhưng mình không thể về nhà trong bộ dạng này được". An móc điện thoại, nhắn tin cho Khang: "anh hai, em giận anh rồi, anh không nghỉ làm mừng sinh nhật em. Nên em sẽ đi Hồ Tràm chơi với Khánh Đình đến hết lễ. Hí hí!"
An nhấn send, lòng nặng trĩu. Cô lại nhắn tin cho Khánh Đình: " nếu anh tui hỏi có đi với bà không thì bà nói có nha, nhưng tui giận nên không nghe điện thoại. Tui gặp chút chuyện, khi nào bà vô thành phố nói sau hen".
An chưa biết nên làm gì với ân nhân của mình. Cửa phòng lại bật mở, một anh chàng mặc áo Blouse tới xem xét vết thương trên mặt An, rồi khám phần bụng bị đập vào thanh chắn lang cang, thấy mọi thứ vẫn ổn, đưa cho An típ thuốc sức và 2 viên tan máu bầm, dặn ngậm dưới lưỡi, rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái lại nhìn An lắc đầu cười. Sau một lúc, một phụ nữ trung tuổi, ăn mặc lịch sự đi vào, trên tay là bộ đầm ngủ màu trắng kiểu vintage (đầm ngủ loại cao cấp có tay, dạng dài, kèm quần đùi nhỏ).
- Thưa cô! Đây là đồ ngủ tôi vừa đi mua về, chưa giặt nhưng rất sạch sẽ, hi vọng cô không chê.
- Dạ, bác gọi cháu là An được rồi ạ. Kêu cô làm cháu tổn thọ quá.
- Bổn phận thôi. Cô là bạn của ông chủ, tôi không dám...
An nghĩ thầm, người này gia trưởng quá, người làm cho anh ta căng thẳng thật, bản thân An cũng đang thấy áp lực.
- Vậy bác tên gì ạ?
- Cứ gọi tôi là dì Năm.
- Dạ, vậy có người thì dì kêu cô, không có ai dì kêu con nha dì. Dì cũng cỡ tuổi mẹ con ở quê, kêu bằng cô, con buồn á.
Dì Năm đặt đồ ngủ lên giường, ngước nhìn An, cô gái mãnh dẻ rất dễ thương. An không đẹp sắc sảo, nhưng đủ đáng yêu để thu hút mọi người từ cái nhìn đầu tiên. Hèn chi, đích thân ông chủ đi đón về, bồng vô tận phòng. Hi vọng ông chủ đã tìm được người xứng đáng. Dì Năm nở nụ cười hiền hậu, gật đầu và đi ra ngoài:
- Con nghỉ ngơi đi, ở đây con được an toàn tuyệt đối.
- Nói
- Muội mới 18 tuổi thôi, chưa từng trải, không biết giao tiếp, sợ là không xứng với đại ca lắm đâu à.
- Em mê phim kiếm hiệp quá nhỉ? Xứng hay không tôi nhìn thấy được. Như em nói, em mới 18 tuổi, em hiểu gì mà nói xứng hay không?
- Ah.....à
- Nếu em có 1 tỷ trả ngay thì tôi và em xem như xa lạ, bằng không thì em phải kí vô hợp đồng tình nhân này.
Thiên Vũ tiến từng bước chậm tới chỗ An ngồi, chống hai tay lên ghế, nhốt cô ở giữa, đôi mắt nâu thâm thúy nhìn cô, hơi lạnh áp bức tỏa ra làm An lo sợ, cúi gằm mặt, không dám nhìn vào gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng như tảng băng kia. Thấy thái độ của An, Vũ nhếch mép, đứng lên, hai tay đút túi quần, quay lưng nhìn ra khu vườn qua cửa sổ sát đất.
- Tôi không bị gay, cao 1m82. Tôi không thích phụ nữ nên chọn em làm tình nhân vì tránh rắc rối đó, nên chắc chắn sẽ không lăng nhăng. Và anh hai em giống tôi...Hay em thấy tôi không đủ giỏi? Hửm?
Thiên Vũ xoay người nhìn An, nở nụ cười mờ ám. Anh đang đứng ngay cửa sổ sát đất, mặc đồ màu sáng, ánh nắng đang bao quanh Vũ làm anh tỏa sáng thật sự, cao ngạo như vị thần trêu chọc Thiên An.
- Em không thấy mơ ước của em ngay trước mặt em sao? Còn không nhanh nắm bắt lấy?
An ngớ người, sau hiểu rõ liền đỏ mặt, nào có người nào tự phụ như anh ta chứ? Mà sao hắn biết điều ước của mình????
Liệu An sẽ đồng ý? Còn Quý Khang sẽ phản ứng ra sao?