Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 164 : Tranh cãi (8)
Ngày đăng: 16:27 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, thật lâu sau Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, chậm rãi vươn tay kéo chăn đắp lên người mình. Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vẻ mặt của Thẩm Lương Niên khi gặp cô trên đường
Thẩm Lương Niên từng nhìn cô bằng ánh mắt tức giận, từng nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, từng nhìn cô bằng ánh mắt say mê, từng nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng… nhưng Thẩm Lương Niên chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Anh chắc chắn rất bất ngờ. Người con gái anh yêu bao nhiêu năm, thế mà lại ngồi trong xe cùng người đàn ông khác giữa đêm hôm khuya khoắt.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ vậy, không nhịn được kéo chăn lên che đầu mình. Sau đó, nước mắt tuôn rơi từng giọt.
***
Lương Thần đi đến trước xe mới phát hiện mình quên mang di động, thế là quay trở về phòng lấy.
Anh mở cửa phòng ngủ, đi thẳng vào phòng tắm, lấy di động từ trong túi áo đặt trong giỏ đồ bẩn. Lúc đi ra ngoài, anh nhân tiện nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo đang nằm trên giường.
Cô trùm chăn kín đầu, co ro lại thành một đống, đang run rẩy không ngừng, thỉnh thoảng còn khe khẽ vang lên tiếng nức nở.
Lương Thần bóp nghiến di động, "hừ" một tiếng bằng giọng mũi rồi quay người bỏ đi.
Qua ánh nhìn đầu tiên, ai mà không cảm thấy cô nhu mì yếu đuối như một đóa hoa trắng tinh khiết, nhưng rốt cuộc nào có phải hoa gì, rõ ràng tính cách khác xa vạn dặm, cứng đầu, ương bướng!
Lương Thần xuống lầu. Lúc đi ra khỏi nhà, anh thoáng dừng lại, sau đó quay đầu nhìn sang dì Lâm đang đứng một bên, dặn dò: "Lên tầng xem cô ấy thế nào!"
Sau đó, anh mở cửa rồi lên xe, đạp chân ga, phút chốc đã mất hút.
Nghe thấy Lương Thần căn dặn, dì Lâm vội lên tầng, mở cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt là sàn nhà đầy mảnh thủy tinh vỡ vụn. Lại nhìn Cảnh Hảo Hảo đang co ro trong chăn, cả người run lẩy bẩy, khóc thương tâm.
Rốt cuộc hai người họ sao thế?
Dì Lâm thở dài một tiếng rồi đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên: "Cô Cảnh?"
Dì Lâm thở dài một tiếng rồi đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên: "Cô Cảnh?"
Cảnh Hảo Hảo không màng tới dì Lâm, vẫn vùi đầu trong chăn.
Dì Lâm dùng sức kéo chăn ra, thấy trên người Cảnh Hảo Hảo toàn là vết bầm tím, trông kinh hồn.
Cậu Thần đã bạo hành tới cỡ nào mới khiến một cô gái yếu đuối biến thành thế này?
Dì Lâm vội đứng dậy đi lấy thuốc mỡ rồi quay lại, vừa bôi thuốc cho Cảnh Hảo Hảo vừa nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đau lòng thở dài: "Cô Cảnh, tính tình của cậu chủ không được tốt lắm, cô nhún nhường cậu ấy một chút, sao phải chịu đau khổ như thế?"
Cảnh Hảo Hảo mím môi, không nói một lời.
Dì Lâm vừa định khuyên bảo Cảnh Hảo Hảo thêm thì điện thoại bàn trong phòng ngủ lại vang lên.
Dì Lâm đứng dậy nghe máy: "A lô, nhà họ Lương nghe đây."
Song lại ngập ngừng chốc lát rồi đưa điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo. Cô khó hiểu nhìn dì Lâm. Không ai biết cô đang sống trong biệt thự của Lương Thần, là ai gọi điện thoại tìm cô chứ?
Cảnh Hảo Hảo nhận lấy ống nghe, khẽ "a lô" một tiếng, tiếp theo nghe thấy giọng nói thân thuộc của Thẩm Lương Niên: "Hảo Hảo à?"