Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 294 : Mất nhiều hơn được (6)
Ngày đăng: 16:28 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Lương Thần nói rất đúng, từ đầu đến cuối, người có lỗi với Cảnh Hảo Hảo nhất chính là anh.
Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo sẽ không bỏ học trung học, từ bỏ cuộc sống đơn giản mà một cô gái mười bốn tuổi nên có, dấn thân vào vòng xoáy cuộc đời đầy phức tạp.
Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo xinh đẹp đến thế, lại còn gia nhập giới showbiz, hẳn đã sớm kết hôn với người có tiền, được chiều chuộng, yêu thương.
Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo sẽ không phải chịu nhiều phiền phức, tổn thương đến thế. Chỉ vì một phút nông nổi không biết giữ mình, anh đã sa vào con đường ngoại tình tội lỗi như bao người đàn ông khác trên đời khiến người khác có cơ hội tổn thương cô.
Rõ ràng, Lương Thần đã cướp vị hôn thê của anh nhưng lại đứng trước mặt anh ra oai, người đó đáng lý là anh mới phải.
Cuối cùng, người vốn không đúng lý hợp tình lại khí thế bức người, người vốn hùng hồn, khẳng khái lại rơi vào thế yếu.
Đôi khi, đời người vẫn luôn châm chọc và buồn cười thế đấy!
Thẩm Lương Niên muốn khóc nhưng cuối cùng chỉ hút thuốc nở nụ cười. Qua kính chiếu hậu, anh thấy rõ trên khuôn mặt bầm tím bê bết máu như ẩn hiện một dòng lệ vô hình.
***
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cảnh Hảo Hảo ngước mặt lên, thấy hai người mặc đồ cảnh sát khách sáo dẫn lối cho Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo bất giác đứng thẳng dậy.
"Tổng Giám đốc Lương, cô Cảnh ở đây ạ!"
Lương Thần vừa bước vào, tầm mắt đã nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn cô không bị sao mới quay đầu cười nói với người bên cạnh: "Cục trưởng Trương, phiền anh quá! Tôi có thể đưa cô ấy đi rồi chứ?"
Lương Thần vừa bước vào, tầm mắt đã nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn cô không bị sao mới quay đầu cười nói với người bên cạnh: "Cục trưởng Trương, phiền anh quá! Tôi có thể đưa cô ấy đi rồi chứ?"
Luật pháp vốn bảo vệ kẻ yếu, lần này, Cảnh Hảo Hảo đụng người ta trước, áp lực dư luận lúc này rất lớn nên một người vốn không bao giờ khiêm tốn, khách sáo như Lương Thần lại vì Cảnh Hảo Hảo mà xuống nước.
Những người ở đây đều là cáo già, ngay khi nhận được điện thoại của Lương Thần khách sáo nhờ họ chăm sóc Cảnh Hảo Hảo, bọn họ đã không dám làm khó gì cô, thậm chí còn đưa cho cô chút trà bánh. Giờ trông thấy Lương Thần nhường họ mấy phần, ai nấy đều vì sự nhượng bộ bất ngờ này mà lo sợ.
"Được chứ, được chứ! Chỉ cần Tổng Giám đốc Lương ký vào đây là đã có thể dẫn cô Cảnh về rồi!"
Người được gọi là Cục trưởng Trương vừa cười vừa đưa một văn bản đến.
Lương Thần cầm lấy, lật xem mấy trang rồi ký tên mình vào bằng nét chữ rồng bay phượng múa. Kế đó, anh đứng dậy bắt tay với người trước mặt: " Cục Trưởng Trương, vậy tôi dẫn cô ấy đi trước. Chuyện còn lại, tôi sẽ sắp xếp thương lượng với nạn nhân để giải quyết. Dù sao, tôi cũng rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh!"
"Bổn phận thôi mà, Tổng Giám đốc Lương khách sáo quá!"
"Vậy tôi đi trước đây! Sau này, có dịp sẽ mời anh một bữa nhé!" Nói đến đây, Lương Thần hơi dừng lại một chút, rồi tiếp: "Vậy tai nạn lần này và giấy phép lái xe của Hảo Hảo thì…"
Cục trưởng Trương vừa nghe đã hiểu ý của Lương Thần, nói ngay không chút chần chừ: "Tổng Giám đốc Lương, anh cứ yên tâm! Đây là lần đầu cô Cảnh vi phạm, lại rất hợp tác trong quá trình lấy lời khai, chắc chắn sẽ phạt nhẹ mà thôi!"