Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 295 : Mất nhiều hơn được (7)

Ngày đăng: 16:28 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Mỗi ngày thành phố Giang Sơn đều xảy ra rất nhiều vụ việc tương tự, do đó, cô Cảnh sẽ không phải chịu bất kì tiền án tiền sự gì đâu. Hơn nữa, đây cũng không thuộc trường hợp say rượu lái xe nên cũng không cần thu hồi và hủy bằng lái. Tuy vậy, sau này cô Cảnh nên lái xe cẩn thận hơn để giữ an toàn cho bản thân."



Thấy mình đã đạt được mục đích, Lương Thần lập tức ôm lấy vai Cảnh Hảo Hảo nói: "Hảo Hảo, mau cảm ơn Cục trưởng Trương đi!"



"Cảm ơn ông!"



Cảnh Hảo Hảo ngoan ngoãn đáp.



"Hai người khách sáo quá!"



Cục trưởng Trương cười xòa rồi xoay người nhường đường cho họ.



Lương Thần vừa ôm eo Cảnh Hảo Hảo ra ngoài, vừa tán gẫu với Cục trưởng Trương: "Tiệc mừng thọ của ông nội tôi sắp đến, mong Cục trưởng Trương nể mặt đến dùng cơm nhé!"



Ông nội của Lương Thần là nhân vật máu mặt không ai không biết ở thành phố Giang Sơn này. Những người có thể tham dự tiệc mừng thọ của ông ấy đều là những kẻ không có quyền thì cũng có tiền. Giờ đây, Lương Thần đã mở lời, đồng nghĩa với việc cho Cục trưởng Trương một cơ hội được tiếp xúc với giới thượng lưu. Ông ta thấy hôm nay mình đúng là may mắn mới gặp được quý nhân là Cảnh Hảo Hảo, vội gật đầu đáp: "Có thể tham dự tiệc mừng thọ của cụ Lương chính là niềm vinh hạnh của tôi!"


Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo không nhịn được quay sang nhìn anh.



"Sao vậy?"



Thấy cô nhìn mình, anh khẽ hỏi.



Cô lắc đầu.



Dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hai mươi tuổi, hẳn cô đã rất sợ hãi khi bị mời về đồn cảnh sát vì tai nạn giao thông. Nghĩ vậy, Lương Thần không cầm lòng mà xoa đầu cô an ủi: "Chuyện đã kết thúc rồi! Em đừng nghĩ nhiều!"



Cảnh Hảo Hảo khẽ gật đầu. Lương Thần mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi vào xe rồi anh mới ngồi vào theo.



***



Thẩm Lương Niên chưa rời đi, vẫn cứng đờ ngồi trong xe.



Khi hút đến điếu thuốc thứ bảy, anh thấy Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo bước ra khỏi đồn cảnh sát.



Cục trưởng đồn cảnh sát niềm nở tiễn họ tới tận cửa, kẻ vốn kiêu ngạo như Lương Thần còn tay bắt mặt mừng với ông ta.