Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 86 : Bạn gái của anh hai

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Cứ tưởng đây là bác sĩ được anh Thiếu Dương gọi đến khám lại cho Ngọc Mai nào ngờ khám đâu chẳng thấy chỉ thấy anh ta đứng nhìn chằm chằm Ngọc Mai suốt.



Ánh nhìn khiến hai cô gái nghi hoặc và có linh cảm kì lạ, sau đó là khó chịu.



- Sau khi em xuất viện hãy đến nhà anh cùng dùng cơm nhé!



Vị bác sĩ mở đầu bằng một câu khiến hai cô gái không tin mình vừa nghe thấy gì!



Bác sĩ tán tỉnh bệnh nhân ngay ở bệnh viện! Mời đến nhà trong lần gặp đầu tiên!



Ngôn tình chắc ‼!



- Nhưng tôi không quen anh! - Ngọc Mai thấy khó tin, mắt trợn ngược lên.



- Nhưng anh quen em! - Vị bác sĩ nở nụ cười khó hiểu



- Anh…Tôi có bạn trai rồi, tình cảm rất tốt, còn lâu mới có chuyện tôi đến nhà anh dùng cơm. - Ngọc Mai nói như dằn mặt đồng thời gạt phăng ý định của người con trai đối diện - Nếu anh còn thế tôi sẽ yêu cầu đổi bác sĩ khám cho mình đấy!



Bác sĩ cười sằng sặc một tràng, cả hai lại không hiểu anh vì lý do gì mà cười.



Chạm dây chăng? Chạm dây mà được làm bác sĩ bệnh nổi tiếng nhất thành phố??? Đây cũng đâu phải là bệnh viện tâm thần ‼!



- Em là Ngọc Mai đúng không? Tính cách rất quyết đoán, ba anh mà gặp nhất định sẽ rất thích em.



- Anh có bị sao không đấy! Ai muốn gặp ba anh?



- Anh tên Lăng Thiếu Kiệt, là anh ba của Lăng Thiếu Dương. Em không muốn gặp ba anh thì thôi vậy.



Sét đánh ngang tai!!!



- Anh là…anh ba của anh ấy? Anh ruột? - Ngọc Mai như bị sốc nhiệt



Hai nhà quen biết nhau đã lâu nhưng thú thật cô chưa từng gặp vị "anh ba" này, chỉ nghe bảo anh ấy cái gì cũng giỏi, chỉ có tán gái là không giỏi. Anh Thiếu Dương từ nhỏ đã lấy anh làm mục tiêu phấn đấu.



Thật không ngờ anh ấy là người thích đùa như vậy, đúng là anh nào em đấy.



- Thế nào, nhìn không ra là anh em một nhà đúng không? Mấy anh em anh mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười mà.



Ngọc Mai:"…"



Phương Ly:"…"



- Thằng em anh cũng kì, có bạn gái mà cứ giấu giấu diếm diếm, thôi thì khi nào có dịp đến nhà cùng dùng bữa nhé! - Thiếu Kiệt nhiệt tình mời



- Anh ba đang nói gì em vậy? - Thiếu Dương lúc này mới mở cửa vào




Trên đường về Phương Ly có nhờ anh Thiếu Kiệt cho xe dừng lại một lần trước cửa tiệm bánh. Sau đi đến cổng nhà, cô xuống xe chào tạm biệt anh rồi bước vào.



Đi mấy bước vào phòng khách đã thấy Ân Ân đang ngồi sofa xem truyện tranh.



- Ân Ân, anh hai có nhà không?



- A! Chị về rồi! Anh hai cùng BẠN GÁI ra ngoài rồi chị. - Ân Ân ngước mắt sáng như sao lên nhìn cô



- Em mới nói gì? Anh hai em…có bạn gái?



Cô tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại nào ngờ…



- Dạ phải, hôm nay là ngày đầu tiên anh dẫn bạn gái về nhà. Vừa ăn tối xong anh đã dẫn bạn gái đi dạo, bảo là một lát sẽ về.



Như nghe thấy tiếng sấm vang lên bên tai!



Tại sao mọi chuyện lại đột ngột như vậy?



- Bạn…bạn gái của anh hai em trông thế nào?



Phương Ly không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, bạn gái người ta trông thế nào thì đâu có liên hệ gì đến cô, nhưng cô lại thực lòng muốn biết điều đó.



- Đẹp lắm chị, mắt rất to, người lại trắng, cả nhà ai cũng khen đẹp cả! - Ân Ân tít mắt khen ngợi



Bất giác cô nhìn xuống hộp bánh trên tay.



Lại là cảm giác gì, hụt hẫng? ganh tị? có cái gì đó đang nhói lên ở lồng ngực bên trái…



Ít phút trước còn thấy vui vẻ, dự định sẽ nói lời cảm ơn, tặng hộp bánh, còn nghĩ ra biết đâu có thể cùng nhau ăn bánh.



Quá mơ tưởng rồi, người ta là thiếu gia cao cao tại thượng, lại còn đang vui vẻ hạnh phúc bên bạn gái xinh đẹp, có ăn cũng là cùng cô ấy chứ không phải cô.



Còn lời cảm ơn, vốn người ta cũng chẳng cần tới nếu không đã chẳng giấu việc giúp cô truyền máu.



- Ân Ân, bánh này…chị mua cho em, ăn cùng với ba mẹ đi...



Từng chữ thốt ra thật chậm chạp. Cô chuyền hộp bánh cho Ân Ân rồi thẫn thờ trở về phòng nhưng mới được mấy bước thì đã nghe tiếng con bé hướng ra cửa hò reo rất to



- A, anh hai với bạn gái về rồi kìa!



Chân Phương Ly khựng lại, ngây người một lúc.



Tại sao lại trùng hợp như vậy???