Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 87 : Tẩy chay

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- A, anh hai với bạn gái về rồi kìa!



/Nếu không chào người ta một tiếng thì vô phép quá. Chỉ là một câu chào thôi mà, đâu có gì./



Nhưng thực chất cái cô muốn là xem thử rốt cuộc người con gái như thế nào mà lọt được vào mắt anh.



Nhất định, nhất định là hoàn hảo lắm!



Phương Ly hít một hơi rồi thật chậm quay lưng lại, đầu cúi xuống, mở miệng trước



- Xin chào, rất vui được gặp…



Câu chào lập tức bị ngưng lại, hai đồng tử của Phương Ly dãn nở hết cỡ.



Chẳng phải Ân Ân vừa bảo anh hai cùng bạn gái trở về, sao bây giờ trước mặt cô lại là…



Đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc một lượt nữa.



Hết rồi! Nơi này còn ai nữa đâu!



Từ từ đã nào…mắt rất to, người lại trắng…



Đừng có bảo là…‼!



- Cô có ổn không vậy? Đang chào NÓ đấy à?



Lâm Hạo dùng ánh mắt kì lạ nhất để nhìn cô. Ở nhà này người cần chào thì chưa bao giờ thấy cô ta chào, giờ lại cúi đầu lịch sự đi chào…



- Chị, đây là "bạn gái", từ nay sẽ ở nhà chúng ta.



- "…"



- Em đã nói rồi mà, "bạn gái" rất đẹp đúng không chị? - Ân Ân chỉ tay về vật thể màu trắng dưới sàn, đó là giống chó nhỏ có bộ lông mềm mượt màu trắng, đáng yêu vô cùng, con bé hồ hởi giới thiệu. - Nhưng mà đối với Ân Ân, trên đời này chị mới là đẹp nhất!



- "…"



Cô có nên vui vì lời nói của con bé không?‼ Không hề nhé!



- Ân Ân, anh đã nói không được đặt cái tên này! - Lâm Hạo cau mày khó chịu



- Nhưng em thấy nó hay mà. - Con bé chu môi - Em đã có một chị gái rồi, bây giờ thêm một "bạn gái" nữa.



- "…"



- Đổi tên ngay, còn không anh không cho em nuôi đâu!- Lâm Hạo dứt khoát một tiếng



- Em biết rồi, vậy mai em đổi.



Hóa ra…mọi chuyện là như thế!



Môi cô vô thức bật thành một nụ cười mà chính cô cũng không hề biết.



Lâm Hạo vô tình quay đầu lại nhìn.
"Cút đi, cái đồ xui xẻo này."



"Tụi tao không muốn nhìn thấy mày."



"Hại bạn của mình là không thể tha thứ được."



"Còn hại luôn mẹ của anh Giang Tuấn."



- Tôi không có làm những việc đó! - Đôi mắt quật cường của cô nhìn thẳng vào đám đông, không chút e sợ



- Thế chẳng lẽ theo mày là mẹ anh Giang Tuấn rồi bạn thân mày lần lượt nhập viện chỉ là trùng hợp sao? - Giọng nói the thé của một cô gái vang lên



- Đúng.



"Bụp"



Một vật thể từ xa liền bay tới sau khi cô cất lên một chữ đầy dứt khoát.



Trán cô nhói đau, một chất dịch lỏng sền sệt có mùi tanh từ từ chảy xuống mặt che hết tầm nhìn.



Là trứng gà!



Đám đông chỉ chờ có người khởi xướng, những ai trên tay đang cầm đồ ăn, nước uống hay bất cứ thứ gì ném được đều thuận thế ném thẳng vào người cô.



"Đến thế mà vẫn còn ngụy biện được."



"Cho nó ở đây để hại hết tất cả chúng ta sao?"



"Phải, nó không đi thì chúng ta phải làm cho nó đi."



Phương Ly nhắm mắt lại, chịu đựng tất cả.



Trường học là một nơi không có tình người thế này sao?



Hùa theo đám đông bắt nạt những kẻ yếu kém hơn mình, tẩy chay vì một lý do hết sức hoang đường, lấy nỗi đau của người khác để làm trò tiêu khiển.



Cơ thể cô dần tê liệt. Đau quá, lạnh quá, như sắp chết đến nơi vậy!



Nhưng không có cách nào để thoát khỏi nơi này, lại càng không có cách nào để họ tin cô hay chịu nghe cô giải thích.



Đột nhiên…



Không còn thứ gì bay đến va vào cô nữa…



Phương Ly bừng tỉnh mở mắt ra…



Có một người đang đứng chắn ngay trước mặt, dùng thân mình chặn những đồ vật dơ bẩn bay về phía cô, khẽ thì thầm



- Đừng lo, anh tin em, anh sẽ bảo vệ cho em!



Cô…đang nằm mơ chăng?