Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 97 : Thêm một sự thật

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- Mẹ.



Giang Tuấn đẩy cửa bước vào phòng.



Trên chiếc giường trắng tinh của bệnh viện, một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt đang hướng ánh nhìn xa xăm về phía cửa sổ, vừa nghe tiếng bước chân anh đã vội vã quay đầu lại



- Bác sĩ vừa bảo ngày mai là mẹ có thể xuất viện. - Anh lại nói



- Mặt con bị sao vậy, đến đây mẹ xem, là ai đã đánh con? - Bà hốt hoảng khi nhìn thấy vết bầm



- Không sao ạ, ở trường có bạn đánh nhau, con can ngăn thì vô tình bị đánh trúng. - Giang Tuấn bước đến ngồi cạnh giường, cố bịa lý do để bà yên tâm



- Lần sau nếu có thấy bạn học đánh nhau thì phải gọi thầy cô đến, con làm mẹ lo lắm có biết không? Đã xức thuốc chưa, hay là để mẹ gọi bác sĩ kiểm tra cho con. - Bà lo lắng khẩn trương



- Không sao ạ, con đã xức thuốc rồi!



Giang Tuấn nhẹ nhàng nắm tay bà.



Rất nhiều người ở ngoài kia chỉ nhìn thấy vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, cao quý, xa cách của bà mà không nhìn thấy bà của lúc này, đối với anh dạt dào tình cảm thế nào, cư xử chẳng khác gì con ruột ra sao.



Đó chính là lý do từ nhỏ đến lớn anh chưa từng muốn bà phiền lòng vì bất kì điều gì. Nhưng hôm nay…



- Mẹ, con cũng lớn rồi, nếu có chuyện gì mẹ cứ chia sẻ với con đi.



- Con nói vậy là sao?



Giang Tuấn móc ra trong túi áo khoác một vật, đưa đến trước mặt bà



- Lúc nãy con cùng chị giúp việc dọn dẹp phòng để đón mẹ về thì phát hiện nhiều lọ thuốc giống thế này. Con thấy không yên tâm nên đem hỏi bác sĩ rồi, đây là thuốc an thần, dùng nhiều sẽ dẫn tới mất ngủ, co giật, ngất xỉu, giống hệt triệu chứng của mẹ vậy.



- Con…con đừng nói chuyện này cho ba con biết. - Giọng bà run run



- Tất nhiên là con sẽ không nói, nhưng con có chuyện này giấu trong lòng lâu lắm rồi muốn hỏi mẹ.



- Con nói đi.



- Chuyện lọ thuốc này làm con nhớ đến…Lúc con còn nhỏ, rất nhiều đêm khi ba đi công tác con nhìn thấy mẹ khóc ở trong phòng, có khi còn uống rượu. Con tự hỏi ba và mẹ rõ ràng sống rất hạnh phúc, ba không yêu ai khác ngoài mẹ, đến nỗi mẹ bảo không muốn sinh con ba cũng không do dự liền đồng ý, sự nghiệp của mẹ lại thăng hoa vô cùng vậy thì vì cớ gì mẹ lại…



Ngập ngừng giây lát Giang Tuấn nói tiếp



- Chưa hết, có một vài lần khi mẹ say khước giữa đêm còn sang phòng con, nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy con và nói…



- Mẹ…mẹ đã nói gì? - Bà kì thực không nhớ gì cả



- Mẹ bảo…con gái của mẹ, con đừng bỏ mẹ mà đi.



Bà khép nhẹ mi, hai hàng nước mắt cứ thể chảy xuống



- Con thông minh như vậy, giống hệt ba con. Mẹ biết có ngày sẽ không thể giấu được con nữa. Đúng vậy, mẹ từng có con gái, không phải một đứa, mà là hai đứa, chúng là song sinh.



- Mẹ nói… sao? Sao con không hề hay biết chuyện này, cũng chưa từng nghe ba nhắc đến chuyện con có em gái.
"Ngọc Mai cái này là cậu đang BĂM VẰM chứ không phải xắc."



"BỘP"



"Phương Ly, cậu lượm thớt giúp mình với, nó văng xuống đất luôn rồi!"



"BỐP"



"Phương Ly, mình quậy trứng bể mất cái chén rồi, lấy cho mình cái khác với."



"AAAA dầu văng hết ra ngoài rồi kìa."



"Xèo…xèo…xèo…"



"Ngọc Mai tắt bếp đi, khét rồi khét rồi kìa, có khói nữa."



"Á…nóng quá nóng quá."



"Trời ơi, cậu phải dùng nhắc nồi chứ!"



"Nhắc nồi là cái gì?"



"..."



"Sao đen thui vậy, thôi đổ đi. Làm lại cái khác há."



Phương Ly thở dài một hơi, cứ thể này chắc trưa nay phải uống nước trừ cơm quá.



- Mình không tin là đánh nhau mình còn học được mà món cơm chiên này lại có thể làm khó mình, tụi mình làm lại đi.



Phương Ly méo mặt, hai chuyện ấy thì có gì liên quan đến nhau!!!



- Thôi thì mình làm một phần rồi dạy cậu làm một phần, được không?



- Ừ được. - Ngọc Mai cười nhất trí



Kết thúc quá trình nhà bếp cứ như một bãi chiến trường, cứ như vừa có một cuộc ẩu đã đánh nhau ở đây vậy. Cũng may Ngọc Mai không biết dự trù nguyên liệu nên mua dư rất nhiều, không thì trưa nay xác định là phải nấu cháo trắng.



Chậc, con đường đến giấc mơ làm vợ đảm của Ngọc Mai chắc cũng đến nửa vòng trái đất. Anh Thiếu Dương em chúc anh bình an.



King…kong…king…kong - Chuông biệt thự reo lên inh ỏi



- Phương Ly, cậu ra ngoài chặn họ lại, nghiêm cấm bọn họ đặt chân vào bếp.



Đặt chân vào bếp hay đặt chân vào bãi rác ‼!



Ngọc Mai hớt ha hớt hải luống cuống cứ như phim hình sự, thủ phạm sau khi gây án xong thì lập tức thu dọn hiện trường, xóa dấu vân tay nhằm không để lại bất kì chứng cứ nào.



Mà khoan, bọn họ??? Ngoại trừ anh Thiếu Dương còn ai đến nữa sao?