Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 96 : Sự thật
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
- Sao mày dám làm như vậy?
Không trung vang tới một âm thanh lạnh buốt như thấu cả xương tủy.
Cơ thể Phương Ly run rẩy, không dám quay đầu nhìn người con trai phía sau.
Chưa bao giờ giọng nói của anh lại khiến cô sợ hãi như thế.
Giang Tuấn đôi mắt âm u phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hai người đứng ôm nhau tựa như kết thành một. Tại sao anh chỉ mới rời mắt khỏi cô một chút, chỉ một chút thôi mà đã thành thế này?
Phương Ly cố vùng khỏi tay Lâm Hạo, định quay đầu lại giải thích cho Giang Tuấn hiểu nhưng chưa kịp gì thì…
_BỐP
Giang Tuấn dường như mất hết lý trí nhào đến vung tay đấm vào gương mặt hoàn mỹ của người con trai đối diện
- Dừng lại đi, đừng đánh mà, nơi này là trường học đó. - Phương Ly hoảng hốt
- Không phải tao đã cảnh cáo mày rồi sao, tay chân của mày không sạch sẽ, đừng có mà chạm vào cô ấy! - Giang Tuấn rít lên từng tiếng, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương
Phương Ly cứng đơ người, hoàn toàn không hiểu. Vì sao Giang Tuấn đột nhiên thay đổi cách xưng hô rồi dành cho Lâm Hạo những lời lẽ khó nghe, không, phải nói là nhục mạ như thế?
Cô cảm nhận được trước kia họ có mâu thuẫn điều gì đó, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này!
Rồi Giang Tuấn quay sang, một tay anh siết chặt vai cô, một tay lấy trong người ra chiếc khăn nhỏ, cẩn thận, nhẹ nhàng…lau sạch môi cô, cứ như thể…nó đang bị dính bẩn.
Lâm Hạo đứng dậy, đưa tay quẹt khóe môi, nhếch nụ cười khinh bỉ
- Không sạch sẽ…Thế cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm sao? Hôm ấy ở trung tâm thương mại cậu cũng cố tình hôn cô ta để tôi nhìn thấy còn gì.
Giang Tuấn khẽ chấn động mạnh, sau đó liền bình tĩnh lại, nhìn sâu vào mắt cô
- Em đừng nghe mấy lời vừa rồi, hắn ta đang giở trò chia rẽ chúng ta đấy! Em tin anh, đúng không?
Nhưng rồi mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, không biết vì sao cô càng lúc càng lo sợ cái suy nghĩ đó là thật như thế, nên mỗi lần nó hiện lên thì lại bằng mọi cách cố gắng dập tắt.
Nhưng đến hôm nay cô mới biết, sự thật mãi là sự thật, sự thật là không cách nào thay đổi, cho dù có cố phủ nhận thì nó vẫn tồn tại.
Lòng ngực tê tái vô cùng
Niềm tin trước đó
Hy vọng đã nhen nhóm trước đó đã bị phá hủy hoàn toàn!
Cái hôm anh say rượu đã nhìn cô ra cô gái đó, trút giận lên cô, anh hận cô ta đến như vậy, càng chứng tỏ anh không cách nào quên được cô ta.
Vài phút trước còn tự hỏi tại sao anh lại vô duyên vô cớ hôn mình, bây giờ cô đã có đáp án rồi.
Phương Ly nở nụ cười thê lương, trong đáy mắt là toàn nước mắt trong suốt.
Con người sợ nhất là sống như một cái bóng của ai đó, nhưng Ân Ân bị bệnh thì không trách được, còn anh…
Đối với Ân Ân cô là một kẻ thay thế đã đành, vậy mà đối với anh cũng…
Một kẻ thay thế…cho dù có cố gắng hơn nữa liệu có ích gì.
Phải rồi, từ lúc sinh ra đến giờ cô vốn không phải là người được số phận ưu đãi, vậy mà lại có thể mơ tưởng đến chuyện bản thân sẽ gặp được một người yêu mình thật lòng, mình cũng yêu người đó rồi cả hai ngày ngày nắm chặt tay bình yên vui vẻ bên nhau.
Thực tế, hai người con trai trước mặt, cho dù cô bước đến cạnh ai thì cuối cùng người chịu đau khổ thiệt thòi nhất vẫn là chính cô thôi.
Phương Ly không suy nghĩ thêm mà chạy khỏi chỗ đó.
Giang Tuấn vội vã đuổi theo. Lâm Hạo cũng muốn như thế nhưng đôi chân anh như bị xiềng xích níu lấy. Bây giờ nhìn thấy anh càng khiến cô đau khổ hơn thôi.
Và cuối cùng anh cũng biết, mình không muốn đánh mất đi thứ gì rồi.