Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 95 : Cô dám đe dọa tôi?
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Phương Ly đứng im lặng đờ đẫn.
Vừa rồi giống như có pháo nổ bên tai, sân vận động bỗng chốc như không còn tiếng gió thổi, cũng không còn âm thanh ồn ào bàn tán nữa.
Lâm Hạo đã nói gì thế nhỉ?
Không phải là thật đâu, đúng không?
Nhất định là cô đã nghe nhầm rồi…
Đám nữ sinh trên sân hân hoan hồ hởi vì từ ngày mai bớt thêm một chuyện khiến họ lo lắng.
Ngọc Mai thức tỉnh Phương Ly rằng mọi thứ cô vừa nghe đều là thật
"Cái tên này, thua cuộc rồi bị đặt điều kiện, thẹn quá giận cá chém thớt nên công khai đuổi cậu đi đấy!"
"Kệ hắn, đuổi thì đi, tối nay đến nhà mình mở party"
"Phương Ly, cậu có nghe mình nói gì không đấy?"
"Bọn họ đi hết cả rồi kìa!"
Ngọc Mai sắc mặc khó coi, nổi giận đùng đùng quay người bỏ đi.
Phương Ly chợt nhận ra hướng đó không phải về lớp, cô có linh cảm không ổn nên vội vã chạy theo.
Có đánh chết cô cũng không ngờ được Ngọc Mai mặt mày sát khí phá cửa, đi trên lối hành lang hẹp rồi xông thẳng vào phòng thay đồ nam.
Giá mà bên trong chẳng có ai.
Đáng tiếc, hai đội chơi bóng rổ khi nãy khoảng gần hai mươi người đều tập hợp lại đông đủ, thay đồ ra về lớp. Họ đang cười nói vui vẻ, hớn ha hớn hở cho đến khi…
Sau vài giây sốc nặng, những người đang cởi trần, những người đang mặc quần, những người đang khoe cơ bắp đều vội vã "đóng gói bản thân" rồi biến mất như làn khói.
Phương Ly cảm thấy thật may mắn vì đã đưa tay bịt mắt của mình trước.
Người bị Ngọc Mai mắng là người duy nhất chưa thay quần áo vì anh bị đám đông vây quanh thành ra vào trễ.
- Này hội trưởng đại nhân, hôm nay rõ ràng tôi thấy anh không tập trung, thế thì chơi làm gì, báo hại bạn trai của tôi thua. Lỡ phe kia có người để ý tôi đưa ra yêu cầu bảo anh ấy chia tay tôi thì thế nào?
- Thiếu Dương: "…"
Phe kia không có ai ngu như vậy đâu!
- Thôi mà, thua là do anh chơi dở nữa, em đừng chỉ mắng cậu ấy. - Lăng Thiếu Dương chạy đến can ngăn - Mà thôi nơi này không phù hợp đâu…em…em không ngại à?
- Vì Phương Ly ngại mấy em cũng mặc. Anh khỏi bênh vực bạn thân anh nữa, rõ ràng gần cuối anh ta mất tập trung nên mới thế, em biết chơi bóng rổ chứ đâu như đám con gái "đẹp trai chiều nào xoay chiều ấy" kia!
Sắc mặt của Lâm Hạo vẫn duy trì độ bền vững của một tảng băng ngàn năm, như thể Ngọc Mai không hề tồn tại khiến cơn giận của cô càng thêm sôi sùng sục
- Chưa hết, chuyện anh thua thì liên quan gì đến Phương Ly. Đâu phải cậu ấy làm anh ta bị thua, giận cá chém thớt có đáng mặt con trai không?
- Cậu đừng mắng nữa, theo mình ra ngoài đi, nơi này không nên ở lâu đâu, người ta thấy kì lắm! - Phương Ly nắm chặt cánh tay Ngọc Mai
- Phải đấy hội trưởng, tôi thấy Ngọc Mai nói chẳng sai chút nào, thua thì đã thua, cần gì bực mình đến thế, không phục thì chúng ta đấu lại.
- Được. Không đuổi nữa, cô xóa ảnh đi!
- Cái gì? Anh…đồng ý thật…thật đó hả? - Cô cho rằng chỉ cần anh chịu nghe cô nói là may mắn lắm rồi, nào ngờ…
Triệu Ngọc Mai, xin lỗi vì đã chỉ trích "âm mưu" của cậu, nhưng cậu đã cứu mình một mạng đấy ‼!
- Anh thề đi! Thề thì tôi mới tin. - Cô vẫn lăm le nút bấm của chiếc điện thoại
- Thề cái gì! Con người tôi trước giờ nói lời giữ lời.
- Được rồi. Thế tôi thề giùm anh. Nếu anh còn đuổi tôi đi thì cả đời này anh sẽ không cưới được vợ! - Đôi môi cô hằn lên nụ cười tươi
- Cô…có tin tôi đổi ý không? - Anh nghiến răng
- Á…đừng đừng…tôi xóa ảnh đây, nhanh lắm, đừng giận mà!
Phương Ly đưa điện thoại xuống ngang tầm mắt, định tức khắc thi hành, nhưng mà...
- Thôi anh tự tay xóa đi cho chắc ăn, mắc công lại nghi ngờ tôi tàng trữ nó, danh dự của con gái quan trọng lắm!
Rồi cô chuyền điện thoại sang cho anh, cái đầu nhỏ vờ ngó đông ngó tây
Thật ra…là không có cách nào để xóa mà không phải nhìn vào ảnh cả! Với lại cô sợ mình run tay gửi nhầm cho một người nào khác thì nguy to.
Xóa một tấm ảnh vốn đâu có lâu, nhưng không biết vì lý do gì mà đứng đợi những hai ba phút vẫn không có động tĩnh, buộc phải hối thúc.
- Này, anh xong chưa, mau trả điện thoại cho tôi để tôi còn…
Chưa kịp để cô nói xong bàn tay anh đã vươn ra kéo cô lại thật mạnh.
Phương Ly không ngờ anh lại dùng sức mạnh đến vậy, trong phút giây không phòng bị, người cô loạng choạng ngã vào ngực anh.
Lúc ngẩng mặt lên, chưa kịp mở miệng thì một nụ hôn đã ập đến quấn chặt lấy môi mình.
Khoan đã vài phút trước Lâm tiểu nhân này còn nổi giận đùng đùng đòi đuổi cô đi.
Mới vừa rồi cô dám đe dọa anh, trông anh như hận như không thể bóp chết cô.
Và bây giờ…anh đang hôn cô.
Có ai đó nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không?
"Rầm…"
Đằng sau vang đến một tiếng động mạnh!
Âm thanh phát ra khi có thứ gì đó va đập vào tủ quần áo làm cô giật thót mình
Khoan đã…
"Anh chờ em, nếu lâu quá em không ra thì anh sẽ vào đó!"
Không lẽ…