Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 94 : Điều kiện đưa ra
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Trong chớp mắt cả hai đã có mặt ở sân vận động phía sau trường. Vừa đặt chân đến liền có cảm giác phấn khích. Đám nữ sinh như thường lệ kéo nhau ùn ùn bao vây như đi xem vũ hội.
Tiếng hò hét vang lên khắp nơi, dù là bên nào dẫn điểm đám nữ sinh cũng đều la ó ầm ĩ, thế nhưng…thay vì bàn tán về kĩ thuật thì họ lại bàn tán về độ đẹp trai.
Kết quả…hai bên ngang tài ngang sức về mặt ngoại hình ‼!
Thế thì đấu bóng làm đi nữa, đi diễn thời trang luôn cho rồi. ^_^. Đỡ tốn sức lực, khán giả cũng an nhàn không cần đứng chịu trận giữa trời nắng.
- Phương Ly, cậu nghĩ thử nếu bọn họ CỞI TRẦN hết ra đấu thì cái sân này sẽ như thế nào? - Ồn ào quá Ngọc Mai hét lên
- "…"
Xung quanh bất động, Ngọc Mai tranh thủ thời cơ kéo cô lên phía trước để xem cho rõ hơn.
Phương Ly chưa từng nghĩ tới và cũng bao giờ không dám nghĩ.
Triệu Ngọc Mai, cậu thấy thế này chưa đủ loạn sao, nếu điều trên trở thành sự thật thì hai chúng ta không còn được đứng ở đây đâu!
Chợt Ngọc Mai như nghĩ ra điều gì đó mới mẻ quay sang khều vai cô
- Phương Ly, cậu có muốn kiếm tiền không?
- Có tiền thì tất nhiên tốt, nhưng những chuyện trái lương tâm và pháp luật thì mình không làm. - Phương Ly thật lòng đáp
- Đảm bảo hai cái đều không!
- Bằng cách nào?
Ngọc Mai cúi sát thỏ thẻ vào tai cô
- Cậu sống chung nhà với tên đó trước giờ mà không nghĩ đến à, lựa hôm nào hắn đi đâu về bắt đầu thay quần áo thì len lén mở cửa, chụp ảnh hắn cởi trần bán cho con gái trường này. Đảm bảo cậu dư dả tiền sống từ đây tới lúc tốt nghiệp, không cần phải làm bảo mẫu cho em gái hắn nữa.
- "…"
- Triệu Ngọc Mai, cậu có phải bạn thân mình không đấy! - Phương Ly đỏ mặt tía tai
- Giúp cậu kiếm tiền một cách dễ dàng, cậu không muốn thì thôi. Gặp mình là cậu thì mình đã làm rồi. Để xem nào, một tấm bán với giá 100k, mua 5 tấm tặng thêm một tấm, trường này có…
- "…"
Phương Ly rùng mình. Nếu anh Thiếu Dương biết Ngọc Mai có "âm mưu và tính toán kinh khủng" như thế với bạn thân của anh thì sẽ thế nào nhỉ?
Như có một hồi sấm nổ rền vang.
Đám đông vỡ mộng cộng thêm bị đả kích
"Gì thế này, đứng về phe đối thủ?‼" - HS1
"Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như…à mà thôi!" - HS2
"Trong bóng đá gọi là bán độ đấy!" - HS3
"Làm ơn có thể không nhắc đến tên Phương Ly không?" - HS4
- Dương Minh Khải, cậu đang chống lại mình đấy à? - Giang Tuấn thực không dám tin
- Không, mình chỉ sợ Phương Ly gặp nguy hiểm thôi!
- Ý cậu là gì? - Chân mày Giang Tuấn nhíu chặt, chẳng phải để tên đó đến gần cô thì mới nguy hiểm hơn sao
Minh Khải nhún vai ung dung đáp
- Cậu đừng nghĩ ở trong nhà là không có gì nguy hiểm. Ví dụ sàn nhà vừa lau xong bị trơn, Phương Ly trượt chân té xuống, đúng lúc cậu ấy đi ngang qua, cậu không cho cậu ấy chạy lại đỡ, để Phương Ly nằm đó luôn sao?
- Có thể gọi người khác trong nhà đến đỡ mà! - Giang Tuấn nói lại ngay
- Thế lỡ trong nhà không còn người khác? - Minh Khải theo phản xạ nói tiếp
- Cậu có hiểu cái câu trong nhà không còn người khác là ý gì không?
- Minh Khải: "..."
Minh Khải hắng giọng một cái
- Cho mình rút lại câu trên. Tóm lại mình đã đưa ra điều kiện rồi, điều kiện của chúng ta bù trừ cho nhau, xem như mọi thứ vẫn như ban đầu.
Chất giọng băng lãnh đến cực hạn vang lên quét sạch âm thanh ồn ào của sân vận động
- Các người không cần tốn hơi sức cãi nhau về chuyện mười hay một trăm bước, bởi vì từ ngày mai Phương Ly không còn ở nhà tôi nữa!
Hả? Cái gì?