Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 93 : Nghi ngờ
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Phương Ly sững sờ mở to đôi mắt, Lâm Hạo đã đứng ngay phía kia.
Không khí đóng thành băng.
Anh thấy rồi
Anh thấy tất cả rồi đúng không?
Lúc Giang Tuấn hôn cô…
Nếu là để người quen bắt gặp cảnh tượng đó, cùng lắm cô chỉ ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, nhưng đối với anh…
Cô thà là để người trên thế gian này đều nhìn thấy còn hơn là để anh nhìn thấy.
Khoan đã, lúc sáng cô bảo với anh có hẹn với bạn nữ nhưng giờ lại…
"Không phải như anh những gì anh đang nghĩ đâu!"
Phương Ly muốn thốt lên câu đó nhưng cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.
Hơn nữa… anh cứ như một bức tượng, lưng thẳng, môi lạnh lùng mím chặt, đôi mắt đen láy dấy lên sự lãnh đạm tột cùng, không muốn và cũng sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của cô.
Bàn tay Giang Tuấn từ từ buông khỏi bờ vai cô, khoảnh khắc quay đầu lại nhìn người con trai đằng xa kia, đôi mắt của anh bỗng sắc lại, nhưng trên môi là một nụ cười mang rất nhiều hàm ý.
- Anh hai ơi, tay của Ân Ân, á!
Cho đến khi con bé la lên một tiếng Lâm Hạo mới sực nhìn lại, bàn tay to lớn đang siết lấy bàn tay non nớt, anh vội vã thả ra.
- Anh xin lỗi, em có đau không?
- Dạ, Ân Ân không sao.
Lâm Hạo tự hỏi tại sao bản thân anh có thể mất kiểm soát thế này, vì một kẻ lừa gạt vô tình làm tổn hại đến Ân Ân, có đáng không?
Sự thật chẳng phải đã bày ra trước mắt quá rõ ràng.
Chỉ vì muốn được hẹn hò cùng Giang Tuấn, được vui vẻ thân mật bên cậu ta, người con gái đằng kia nói dối anh đã đành, còn nói dối còn một đứa trẻ vào đúng ngày sinh nhật của nó.
Nhưng mà, những lời của cô ta lúc sáng cùng cảnh tượng mới vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu, muốn xóa sạch cũng không có cách.
Không lẽ…
Cho dù là có…anh cũng sẽ biến nó thành không có.
Ân Ân vừa được thả tay liền chạy ngay đến chỗ Phương Ly đang đứng
- Chị ơi, không phải chị bảo đi siêu thị cùng bạn gái sao? Tại sao giờ là anh đẹp trai?
Câu nói của con bé như phanh phui tội trạng của cô!
Nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm!
Ân Ân nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ rồi thốt lên, đúng chất con nít có gì nói đó
- [Nhã Đình, sau này…em đừng bao giờ lặp lại câu vừa nói nữa nhé!]
- [Sao vậy anh?]
- [Chẳng sao cả, em nghỉ ngơi đi.]
Kết thúc điện thoại, Giang Tuấn đưa mắt nhìn Ân Ân, xóa xổ những thứ khi nãy hiện lên trong đầu bằng suy nghĩ
"Trẻ con mà, lúc nhỏ nhìn như thế thôi, lớn lên diện mạo sẽ thay đổi rất nhiều."
Mà…nếu Nhã Đình đúng là người chị xấu xa của cô bé này thì có lẽ cuộc đời này anh sẽ không tin tưởng bất kì ai được nữa mất.
……………..
Giờ ra chơi Phương Ly cùng Ngọc Mai đi đến thư viện, cả dọc đường cô vẫn thẫn thờ chuyện xảy ra hai ngày trước.
Từ hôm đó đến giờ cô chẳng hề có một cơ hội nào để đến gần chứ đừng nói là giải thích cho ai đó nghe về sự hiểu lầm xảy ra ở trung tâm thương mại.
Việc thứ hai khiến cô mất ngủ là nụ hôn của Giang Tuấn, cô vẫn cảm thấy kì lạ lắm, với tính cách của anh không lý nào muốn cô trả ơn bằng cách đó.
Nếu không phải thế thì lẽ nào…
Không đâu, Phương Ly, đừng nghĩ xấu về anh ấy!
_RẦM…RẦM…
Đột nhiên nhìn thấy trước mắt đám nữ sinh phía trước chạy rầm rập, không hiểu chuyện gì xảy ra nên Ngọc Mai tóm cổ một bạn nữ hỏi thăm.
- Hội trưởng và hội phó thi đấu bóng rổ cá cược với nhau, cậu thả mình ra nhanh đi.
Bạn nữ nói rồi ba giò bốn cẳng chạy tiếp.
- Ngọc Mai, thi đấu bóng rổ cá cược là gì thế?
- À, hai người của đội thắng được quyền chọn ra hai người trong đội thua, mỗi người đưa ra một điều kiện, bảo họ làm gì họ cũng cũng không có quyền từ chối.
- Thế nếu điều kiện đó quá đáng thì thế nào? - Phương Ly thắc mắc
- Thì cũng phải làm chứ thế nào, cậu có biết trên sân có bao nhiêu người, bao nhiêu cặp mắt không? Trừ khi, kẻ đó không cần danh dự nữa! Mà ở trường này thì cậu biết rồi đó…
- Vậy à?
Điều kiện…
Nếu là hai người họ thì sẽ đưa ra điều kiện gì cho đối phương?
- Phương Ly, đi, đi cổ vũ cho bạn trai của mình.
Cô mím môi một hồi, rốt cuộc cũng không ngăn được đôi chân của mình
- Ừ, đi thôi!