Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 92 : Lừa gạt

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- Anh hai bảo, anh hai muốn đi cùng chúng ta!



- Gì…em…nói sao? Anh hai em muốn đi mua sắm luôn á?



- Á…không phải, Ân Ân nói nhầm, anh hai bảo muốn dẫn em và chị đi công viên, em muốn đi công viên hơn. Chị, đừng đi siêu thị nữa, đi cùng em với anh hai nhé!



- Không phải chị không muốn, nhưng…



_Cốc…cốc…cốc



Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến, Phương Ly lật đật chạy ra mở, người đối diện cất giọng vẫn lạnh lẽo như thường



- Cho hai người 5 phút thay quần áo, xe đang đợi ở dưới.



- Tôi…tôi quên nói với anh…tôi có hẹn với một người rất quan trọng đi trung tâm thương mại rồi, và cũng có thứ quan trọng cần mua.



Một người rất quan trọng?



- Nam hay nữ. - Chân mày Lâm Hạo nhíu chặt



- Hả?



Cô tự hỏi tại sao anh lại muốn biết cô hẹn với với nam hay nữ, còn lên giọng như đang tra khảo vợ ngoại tình thế?



- Không trả lời, lẽ nào là không phải nam cũng không phải nữ! - Trong lúc cô đang mải mê với suy nghĩ này thì người trước mặt đã phun thẳng một câu



- "…"



- Anh nói gì thế! Là nữ, lại còn rất dịu dàng và xinh đẹp. - Phương Ly lớn tiếng khẳng định



- Cả hai cái Triệu Ngọc Mai đều không có! Người khác à? - Chân mày Lâm Hạo dãn ra, như bâng quơ nói



Tên này, ý gì đây? Anh Thiếu Dương mà biết thì sẽ lớn chuyện đấy nhé!



- Ừ, là một người khác, anh không quen đâu.



- Chị ơi, hay là ba chúng ta ghé qua siêu thị một tí để gặp bạn chị rồi cùng đến công viên được không? Anh hai rất đẹp trai, bạn chị là con gái thì sẽ thích anh hai thôi! - Ân Ân sợ cô không đi nên chạy ngay đến nói



Còn khuya nhé! Con gái trên đời này trừ em ra không có ai thích cái mặt lạnh như tiền của anh hai em trưng ra ngay từ lần đầu gặp đâu.



Quan trọng hơn là…



Đã hứa chỉ có cô và Ân Ân vậy mà giờ lại dẫn thêm một người con trai xa lạ đến gặp chị Nhã Đình, thậm chí người đó còn từng hùng hồn tuyên bố rằng mình ghét âm nhạc dẫn tình huống tệ nhất là dẫu đứng trước một ca sĩ thần tượng ai ai cũng biết anh vẫn có khả năng hồn nhiên cất tiếng



"Lưu Nhã Đình? Chưa nghe bao giờ."



"Ca sĩ? Có nổi tiếng không?"



"Dù sao thì cũng không quan tâm."



Nếu như thế sẽ chắc chị ấy xấu hổ chết mất thôi, cô cũng thấy có lỗi rất nhiều nữa.



- Thôi, hay là em cùng anh hai đi công viên đi, cho chị xin lỗi, một lần này thôi, chị và bạn chị trước giờ mới có cơ hội đi cùng nhau thế này nên chị muốn giành nhiều thời gian.



- Dạ, nhưng tối nay sinh nhật Ân Ân, chị phải về đấy! - Con bé có chút thất vọng



- Trời, chị đi một tí rồi về liền mà!




Giang Tuấn nhìn cô chăm chú



- Không cần sau này, bây giờ cũng được mà.



- Hả?



Đôi tay choàng nhẹ qua vai, kéo cô đến gần hơn.



Sau đó…anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, dịu dàng tinh tế.



Mặt Phương Ly nóng bừng, đầu óc trống rỗng một khoảng không.



Cô không kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra cả!



Có vẻ vì không muốn gây quá nhiều sự chú ý với người ở đây nên nụ hôn chỉ kéo dài tích tắc, giống như bạn trai cưng chiều bạn gái.



Phương Ly chớp chớp mắt ngại ngùng, quay mặt sang một bên để phân tích chuyện hoang đường vừa rồi.



Chính vào lúc đó…



Mắt cô lại chạm phải một con ngươi đen sẫm lạnh lẽo như hồ nước đóng băng đang nhìn mình.



Thân thể cô chấn động, túi quà trên tay rơi bộp xuống đất.



Nơi khóe miệng người con trai đó nhoẻn một nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai.



Mỉa mai chính bản thân mình…



Anh đã từng thề sẽ không tin tưởng bất kì ai nữa



Nhưng anh đã tin tưởng cô



Cứ nhớ đến cái dáng vẻ thất thiểu khi cô vẫy tay chào Ân Ân



Nên anh đã cố thuyết phục con bé quay lại đây cùng mình



Định rằng trao Ân Ân cho cô rồi quay về nhà, hôm sau cả ba sẽ cùng đi công viên



Điện thoại cô không thể gọi được



Trung tâm thương mại có nhiều cửa ra vào



Anh đành dắt con bé đi loanh quanh tìm cô



Vậy mà



Cái mà cô cho anh nhìn thấy



Lại là sự lừa gạt



Một người rất quan trọng, muốn dành nhiều thời gian



Không ngần ngại đứng ở nơi đông người thể hiện tình cảm.



Hóa ra là cậu ta…