Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 99 : Linh cảm bất an
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Có lẽ ông trời nghe được tiếng kêu cứu của cô, đột nhiên hắn không giữ chặt cô nữa mà buông hẳn ra.
Toàn thân Phương Ly đau nhức không gượng dậy nổi. Trong mơ màng nghe có tiếng đánh nhau và tiếng bước chân của cả đám người vội vã chạy đi càng lúc càng xa dần.
- Em không sao chứ? Đừng sợ, anh đã đánh đuổi bọn chúng rồi!
Lại là anh…Phương Minh Vũ
Một chiếc áo khoác nhanh chóng được phủ lên người cô. Anh cúi người, dang hai tay nắm chặt lấy vai, định ôm cô vào lòng.
Phương Ly thần sắc không còn, nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn cố kéo đôi bàn tay đó ra.
Không hiểu sao anh cứu cô nhưng lại không mang đến cho cô cảm giác an toàn nào.
Mấy lần trước đâu có như thế này…
- Em thế này không được đâu, hay là để anh đưa em về nhà anh. Anh sẽ…
- Phương Ly.
Chưa kịp để Thiên Vũ nói hết câu thì Phương Ly nghe thấy đằng xa có tiếng gọi thật quen thuộc...
Dù đầu óc quay cuồng nhưng vẫn nhận ra được giọng nói đó.
Giang Tuấn không do dự lao đến thẳng tay xô Phương Minh Vũ té xuống đất rồi giơ một quyền xé gió đấm thẳng vào mặt anh và hét lên
- Mày đã làm cái gì?
- Tôi…anh hiểu lầm rồi! Tôi có làm gì đâu chứ!
Giang Tuấn dùng thêm một chiếc áo khoác khoác cho cô rồi quay sang hung hăng đạp lên người Phương Minh Vũ
- Nếu còn để tao thấy mày lảng vảng bên cô ấy thì tao sẽ không tha cho mày đâu.
- Dừng…lại…không…không phải…anh…ấy... - Âm thanh yếu ớt vang lên
- Anh đây, em không sao chứ. - Giang Tuấn không quan tâm mọi thứ xung quanh, vội vã đến bế xốc cô trên tay, lẽ ra anh nên làm điều này sớm hơn
- Em....em…muốn...về nhà. - Sau khi nói xong câu đó cô liền bị mất ý thức ngất đi
- Hội phó, anh thật sự hiểu lầm rồi. Lúc nãy Phương Ly gặp lưu manh, trùng hợp là tôi đi ngang qua đây rồi cứu em ấy, anh mau đưa em ấy về nghỉ ngơi đi và cũng không cần phải xin lỗi tôi đâu. - Minh Vũ cố giải thích cho sự nhầm lẫn này
Giọng nói của Giang Tuấn trở nên sắc lạnh
- Xin lỗi? Mày đang nằm mơ đấy à! Tao nói cho mày biết nhé. Lần thứ nhất mày cứu Phương Ly thì có thể xem là trùng hợp, nhưng đến lần thứ hai thậm chí là thứ ba thì nó không còn là trùng hợp nữa. Mày hiểu ý tao chứ? Nhớ lấy những lời tao nói khi nãy.
Giang Tuấn vội vã bế cô đi, mặc kệ con người kia đang cố đứng thẳng dậy, đưa tay quẹt khóe miệng toàn là máu.
……………………
Trước khi Phương Ly ngất đi đã bảo anh đưa về nhà, nhưng mà anh sẽ không làm thế đâu, anh nhất định phải tự tay chăm sóc cô thì mới yên tâm được.
Cánh cổng cao lớn của biệt thự vừa mở ra Giang Tuấn chạy nhanh vào trong rồi mở cửa ôm ấy thân thể nhỏ bé của cô bước ra.
Người làm trong nhà hết thảy đều ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.
- Cảm..cảm ơn anh.
Phương Ly hết sức để kìm nén kìm nén, Giang Tuấn đã mệt mỏi lắm rồi, cứu cô về đây, chăm sóc cô…đừng làm anh thêm mệt mỏi nữa.
- Khờ quá, em khỏe là được rồi, em có muốn ăn chút gì không?
- Em…không…sao. Không…đói.
- Mà này, em đừng có qua lại với tên Phương Minh Vũ gì gì đó nữa nhé! - Anh nghiêm túc nói, như một lời nhắc nhở dành cho cô
- Phải rồi, khi nãy…là nhờ anh ấy đã có mặt kịp thời để cứu em. - Cô mơ hồ nhớ lại
- Hắn ta không có dáng vẻ của người tốt, nhất là ánh mắt, chưa kể...
- Nhưng anh ấy đã cứu em…hai…à không là ba lần rồi…
- Không phải ai cứu em, giúp em cũng là người tốt cả đâu, em phải có tính đề phòng. Mà thôi, đây không phải là lúc nói đến chuyện này.
Ánh trăng vàng nhạt hắt vào khung cửa sổ khiến căn phòng trở nên mờ ảo, bao trùm lên thân thể nhỏ bé của cô, dịu dàng như đang an ủi cô.
Thời gian thật chậm trôi đi, cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau, tâm trạng của Phương Ly đã bình ổn hơn một chút, tĩnh lặng hơn một chút, nước mắt cũng không còn rơi nữa.
Đến một khoảnh khắc, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Lục tung người vẫn không thấy chiếc điện thoại quen thuộc đâu.
Cốc…cốc…cốc…- Đúng lúc này tiếng rõ cửa gấp gáp truyền tới
- Vào đi.
- Thiếu gia, có Lâm thiếu gia tìm cậu, cậu ấy đang chờ ở dưới sảnh. - Chị giúp việc mở cửa vào cung kính nói
Giang Tuấn lông mày khẽ nhướng lên. Tên đó giờ nào không đến lại đến giờ này, thật là rất biết chọn thời điểm.
Phương Ly rất muốn nhéo mình một cái, Lâm Hạo đến tận đây…có khi nào là tìm cô không?
Không đâu, đừng ảo tưởng nữa. Có thể anh có chuyện gì muốn nói với Giang Tuấn, vả lại làm sao anh lại biết là cô ở đây.
- Cậu ta đến tận đây? Đi một mình à? - Giang Tuấn lạnh giọng hỏi
- Dạ phải ạ. - Chị giúp việc khẽ đáp
- Có bảo đến vì việc gì không?
- Dạ, cậu ấy nói, nói, nói... - Chị giúp việc cúi đầu ấp úng, nhận thấy thiếu gia rõ ràng đang giận nên không dám nói tiếp
- Có gì thì chị mau nói đi! - Thanh âm lạnh băng làm nhiệt độ căn phòng giảm xuống rõ rệt
Chị giúp việc hít thở sâu lấy hết tất cả can đảm mà chị có
- Vâng, thưa thiếu gia, cậu ấy bảo nghi ngờ cậu giam giữ trái phép "người của cậu ấy". Nếu trong vòng 5 phút cậu không bước xuống thì cậu ấy sẽ xông lên và xem tôi như đồng phạm của cậu!
- "…"