Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 102 : Người không nên đắc tội

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Giờ ra chơi căn teen trung học An Hoa



- Phương Ly, cậu rốt cuộc là có chuyện gì? - Ngọc Mai hết nhịn nổi rốt cuộc cũng lên tiếng



Hôm nay Phương Ly từ lúc bước chân vào lớp trải qua hai tiết học căng thẳng đều không nói câu nào. Nét vui vẻ mọi ngày biến đâu mất, ngược lại đôi mắt thì ươn ướt như muốn khóc, tay chân và gương mặt đều có vết bầm.



Đáng ghét nhất là bọn người xấu miệng trong lớp chẳng những không có tí thương xót òn đồn đoán ầm ĩ rằng cậu ấy cặp kè đại gia, bị vợ người ta phát hiện cho người đến đánh ghen nên mới thành thế.



- Nói mình biết đi, có phải hôm qua cậu về nhà trễ Lâm Hạo đánh cậu thành ra thế này không? Mình sẽ đi dạy cho hắn một bài học! - Ngọc Mai thản thốt nắm chặt tay cô, gần như hét lên



- Cậu nói gì vậy? Tất nhiên không phải, sao anh ấy lại đánh mình?



Ngọc Mai thở phào nhẹ nhõm



- Tên đó có một điểm đáng sợ là hễ nổi giận lên, bắt đầu đánh người là như kẻ điên, bị mất khống chế không ai ngăn cản được. Hôm qua giận như vậy, mình còn tưởng là hắn ra tay với cậu.



Khoan đã. Nếu đúng như lời Ngọc Mai nói, vậy thì tại sao lúc anh đánh nhau với bọn lưu manh cô hét lên một tiếng thì anh liền dừng lại.



Cô nên vui hay nên buồn đây? Vui vì cô có thể tác động đến anh, còn buồn…là anh sẽ mãi mãi không bao giờ thừa nhận điều đó.



- Mà cậu vừa nói…tối hôm qua giận như vậy…làm sao cậu biết? - Phương Ly không hiểu



- Còn sao nữa, tên đó gọi cho anh Thiếu Dương rồi bảo chuyền máy cho mình, quát lớn hỏi cậu ở đâu, cứ như mình là tú bà lừa bán cậu cho bọn buôn người ấy.



- "…"



- Vậy sau đó…



- Thì mình đoán cậu đi với anh Giang Tuấn cho nên bảo thế. Hắn ta nghe xong có vẻ giận lắm...còn tưởng là tìm được cậu rồi thì sẽ "xuống tay" với cậu!



Thấy Phương Ly im lặng, Ngọc Mai nói tiếp



- Thật ra trước kia tên đó vốn không đáng ghét như bây giờ, thỉnh thoảng vẫn thấy hắn cười vui vẻ, cũng không hay nổi nóng với ai. Kể từ sau khi bị người yêu đá mới thế.



Phương Ly ngẩng đầu nhìn bạn mình chằm chặp.



Ngọc Mai có thể biết chuyện đó chăng?



Nhưng chính cô cũng không hiểu nổi mình nữa rồi.




Hai tay Phương Ly co chặt lại, vì dùng lực quá sức mà những ngón tay của trở nên trắng bệch, toàn thân căng cứng.



Dù trước kia có yêu thương ngưỡng mộ bà thế nào đi chăng nữa thì bây giờ…



Không được rồi, trong người dường như có một ngọn núi lửa sắp bộc phát, cô gần như muốn hét lên rồi khóc cho thỏa thích.



- Bác gái, cháu nghĩ là bác hiểu lầm rồi.



Một giọng nói vang lên phía sau lưng, tiếp đó một bóng người bước đến đứng cạnh cô, hơi ấm từ người anh lan tỏa như xua tan sự lạnh giá trong trái tim cô, giống như một thiên sứ vậy.



Anh Minh Khải…



- Phương Ly không phải như bác vừa nói đâu ạ! - Anh khẳng định chắc nịch



Giang phu nhân hơi nheo mắt nhìn Minh Khải, trong lòng không khỏi có ý nghĩ



"Con bé này thật sự tính toán quá giỏi, không phải nhắm vào Giang gia thì cũng là Dương gia, có khi nào vài hôm nữa lại đến thằng nhóc họ Lâm đó không?"



- Hôm qua Phương Ly gặp sự cố cháu cũng có mặt, cô ấy bị người ta đánh nhầm, nhưng vì nhà cháu xa quá nên nhờ Giang Tuấn đưa về giúp. Khi đó Phương Ly đã bất tỉnh. Và tối hôm đó cũng chính cháu đến đón cô ấy về. - Minh Khải nói rõ ràng rành mạch như cảnh sát cung cấp thông tin



- Cháu nói thật chứ?



- Cô cũng biết cháu trước giờ không nói dối mà. - Minh Khải nhìn thẳng vào mắt bà



- Cái đó…tất nhiên là cô biết, và cũng tin cháu. Thế thì thôi, chuyện này không nhắc đến nữa. Đến giờ rồi, cô phải đi quay phim, hai cháu cứ ở lại đi.



Giang phu nhân quay người rời đi. Minh Khải đau lòng nhìn sang gương mặt tái nhợt, đôi môi bị cắn chặt vì uất ức của cô.



Không cần biết cô có yêu anh không, anh chỉ mong cô có thể tìm được hạnh phúc thật sự sau tất cả những đau khổ phải gánh chịu, mỗi lần gặp nhau luôn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, như vậy là đủ lắm rồi.



Nhưng tại sao…bây giờ lại thành ra thế này. Nụ cười trước kia của cô rốt cuộc bao giờ có thể nhìn thấy lại.



Mà quan trọng nhất Giang phu nhân vốn là người không nên đắc tội, bà đã ghét ai, hận ai thì cả đời bà cũng sẽ không buông tha cho người đó.



Trừ phi Phương Ly là con gái của bà ấy thì mọi thứ mới có thể kết thúc.



Chỉ đáng tiếc, chuyện đó vốn không bao giờ xảy ra.