Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 101 : Không có tự trọng
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Làn gió lạnh bên ngoài thổi ùa vào không ngừng nhưng người đang điều khiển xe ngay cả một chút cảm giác cũng không có, vì giờ đây dòng suy nghĩ của anh đang dừng lại ở một người cách anh rất gần nhưng đồng thời cũng rất xa.
Cô làm ra dáng vẻ như thế là sao?
Vừa như đang giận anh, vừa lại như đang trách anh.
Cô có biết rằng không còn ai khác có thể khiến anh nửa đêm phóng xe đi tìm thế này.
Thậm chí sau khi xảy ra "chuyện đó" anh đã từng thề sẽ không bao giờ đặt chân vào Giang gia dù chỉ là nửa bước.
Vậy mà hôm nay…
Anh lại làm trái lời thề của mình…
- Cô không có tự trọng à, có chuyện thì thà đến nhà con trai ở đến tận khuya chứ không về nhà, bây giờ còn khóc lóc vì không được ở lại đó, thế thì dọn đến đó luôn đi! - Hai bàn tay Lâm Hạo siết đập vào vô lăng
Phương Ly giật nảy người, lồng ngực truyền tới một cơn đau nhức nhối, còn đau hơn cả những vết thương trên người.
Anh vừa bảo cái gì…?
Cô bị hại thành ra nông nỗi này
Bộ dạng đã thê thảm thế này
Mà còn phải nhận lấy bốn chữ
"Không có tự trọng"
Trong mắt anh cô là loại người như vậy sao?
Lâm Hạo cũng sửng sốt không kém cô.
Rõ ràng biết những lời của Giang Tuấn vốn là dùng để khiêu khích anh, là có mục đích, kể cả quà cảm ơn gì đó, cô vốn không phải người như vậy, nhưng anh lại để lý trí bị che mờ mà mắc bẫy của hắn rồi nói ra nhưng lời tổn thương cô.
Không chỉ một lần, mà những hai lần.
- Cô muốn nói tất cả chỉ là hiểu lầm có đúng không?
Anh hỏi vì chỉ hy vọng nghe được một chữ "phải" từ cô, rồi sẽ hóa giải hiểu lầm này, vậy mà không có một âm thanh nào đáp lại.
- Ghé hiệu thuốc giúp tôi, tôi cần mua ít đồ. - Phương Ly gạt đi nước mắt quay sang. Giải thích, cô cảm thấy không cần thiết nữa.
- Cô…cần gì cứ nói đi, tôi mua cho.
- Không cần, tôi có thể tự đi!
- Cô…
Phải, Lâm Hạo này chỉ là đang thương hại mày thôi, bất kì người con trai nào nhìn thấy cảnh này cũng sẽ làm vậy với mày, anh ta không có tình cảm với mày, đừng ngộ nhận nữa.
Bàn tay cô vừa cố gỡ chiếc áo trả lại thì liền bị anh nắm chặt không cử động được.
Lâm Hạo không cho xe chạy mà đau lòng chạm tay vào nước mắt của cô rồi dùng đôi tay săn chắc kéo cô tựa hẳn vào lòng ngực mình.
Hình như muốn ôm chặt cô trong lòng nhưng lại sợ cô đau.
- Anh làm cái gì vậy? Bỏ ra.
Cô đấm mạnh vào ngực anh mấy lần nhưng anh vẫn không thả thậm chí còn rất nhẹ nhàng vỗ lưng cô
- Tôi sẽ không hỏi cô chuyện gì xảy ra nữa đâu, không cần nói gì cả, cứ việc khóc đi.
Cô không quan tâm gì nữa rồi, cứ thế mà nấc lên nghẹn ngào, rất muốn đem đoạn kí ức đáng sợ đó xóa hết đi.
- Anh có biết…cuộc đời tôi…chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ như vậy cả…
Phương Ly nức nở, hai bàn tay ra sức vấu chặt người anh
- Khi thấy tôi khóc, tôi gào thét, không ngừng van xin kêu cứu, bọn họ vẫn cười rất vui vẻ, rất lớn tiếng, tôi sợ lắm, tôi thấy bản thân thật nhục nhã…may là Giang Tuấn đến…đến…kịp, nếu…nếu không…
- Quên hết đi, không sao cả…mọi chuyện qua hết rồi. - Lâm Hạo giận run người nhưng không để cô phát hiện ra.
Nhìn cô khóc trái tim anh nhói đau quặng thắt, mắt hằn tia đỏ, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ dám ra tay thế này.
Phương Ly không biết mình nên vui hay nên buồn vì chắc là chỉ khi cô rơi vào tình cảnh thế này thì anh mới đối tốt với cô mà thôi.
Cô thật sự không thể nhịn được nữa rồi, một phút một giây cũng không được
- Tôi hỏi anh, có thật tối hôm nay anh là vì Ân Ân mới đến nhà Giang Tuấn tìm tôi không? Không phải vì nguyên nhân nào khác dù chỉ là một chút sao?
Chỉ có nước mắt cô rơi, không có tiếng trả lời đáp lại.
- Câu thứ hai, thế…anh xem tôi là Phương Ly hay là chị hai của Ân Ân?
Đáp lại câu hỏi của cô vẫn là một âm thanh tĩnh lặng của màn đêm, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lâm Hạo rất muốn nói một câu, đó là anh không thể cho cô câu trả lời được, chí ít là lúc này…không được.
Được một lúc khi cô trấn tĩnh hơn anh buông cả người cô ra, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lại lao vút đi trong màn đêm.
Trái tim con người không phải là mãi mãi không thay đổi, chỉ là không tìm được người làm cho nó thay đổi. Đáng tiếc…cô lại không phải là người có khả năng đó.
Chị hai của Ân Ân, rốt cuộc là người như thế nào?