Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 104 : Không có thứ năng lực như vậy
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Quán bar MP
Cánh cửa mở ra, một thân hình cao lớn chứa đầy sát khí cùng sự hung hãn bước vào, bên trong đám người chờ sẵn cúi mặt chào.
Lâm Hạo đưa mắt sắc lạnh nhìn một đám người bốn tên bị khống chế quỳ xuống dưới sàn, trên khóe miệng có vết máu như mới vừa bị đánh xong.
"Lâm đại nhân, em đã dặn là không ai được vào đây rồi." - Đàn em 1
"Chính là bọn này dám cả gan động đến đại tẩu." - Đàn em 2
"Em đã phải cố công thăm dò lục soát…" - Đàn em 3
Lâm Hạo giơ tay lên ra hiệu dừng lại, anh không quan tâm quá trình, chủ yếu là kết quả. Anh tiến tới gần bọn chúng, mỗi bước đi đều mang hàn khí lạnh lẽo đến thấu xương.
- Là tụi bây đúng chứ?! - Ánh mắt hung ác trừng lên giận dữ
Cả đám run rẩy không dám lên tiếng, trước mặt họ là một con người rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả gặp ma quỷ.
- Tao cho tụi bây một cơ hội cuối, là ai sai tụi bây làm?
- Tôi…chỉ tại thấy con bé đó xinh đẹp đi còn một mình nên…
Cơn giận của anh đạt đến cực điểm, chưa kịp nghe hết câu đã nhào tới cho cả đám một trận.
Lâm Hạo thật sự coi đám người dưới đất kia là bao cát, đánh đến khi chúng không gượng dậy nổi nữa mới thôi.
Hơi thở càng ngày càng dồn dập, khó kiểm soát, cả người nóng bừng, trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt đẫm nước mắt của cô.
Anh không thể mang lại cho cô điều gì cả. Hạnh phúc, hy vọng, nụ cười, tất cả đều không, duy nhất chỉ có làm cho bọn người đã tổn thương cô phải trả giá.
Nhưng mà thế này liệu có khiến cô vui hơn không, khi chính anh mới là người tổn thương cô nhiều nhất.
Đám đàn em đứng bên cạnh không ngừng run sợ, tay chân lẩy bẩy.
"Lần cuối mình thấy anh ấy thế này hình như là hai năm trước."
"Sau này mỗi lần thấy đại tẩu nhớ phải cung kính nghe chưa."
"Không chỉ cung kính thôi đâu, mình không dám nói giỡn trước mặt chị ấy nữa."
"Lấy đám người đó làm gương đi."
Được một lúc đám đàn em phải lao đến giữ lấy người rồi kéo anh ra, bằng không đám người đang nằm trên sàn đó xác định là không toàn mạng ra khỏi đây.
………………
- Mình có bộ bikini đẹp lắm, cất giữ mãi đến giờ mới có dịp để mấy anh ấy ngắm. - Nữ sinh 2
- Trường ta mỹ nữ vô số, không biết anh ấy có chịu ngắm cậu không ấy chứ. - nữ sinh 3
- Không ngắm thì liếc thôi cũng được. - Nữ sinh 4
- Cậu nghĩ mình nên mặc áo tắm kiểu nào, hai mảnh hay ba mảnh. - Nữ sinh 5
- Tốt nhất cậu không mặc đi. - Nữ sinh 6
Càng gần đến ngày mọi người bàn tán càng sôi nổi.
Kể từ cái hôm Lâm Hạo đánh nhau về cô và anh chẳng nói chuyện câu nào, cứ như hai kẻ xa lạ sống chung dưới một mái nhà.
Trước kia, trong một khoảnh khắc nào đó cô đã mong muốn sẽ giúp anh và Ân Ân tìm lại niềm vui, cũng như trở thành một gia đình với cả hai người.
Kết quả…cô hoàn toàn không có thứ năng lực như vậy.
Anh có từng nhìn đến cô sao, không có, thứ anh nhìn chỉ là hồi ức về cô gái đó, anh chũng chưa một lần vui vì sự hiện diện của cô ở bên, vậy thì rốt cuộc cô còn hy vọng điều gì?!
- Tôi không đi đâu, mùa này biển động có cá mập đấy. - Tiếng của anh Thiếu Dương gào to phía bên kia cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Không biết anh nói thật hay đùa.
- Bộ cậu không thích nhìn Ngọc Mai mặt áo tắm hả?
Minh Khải vừa nói câu đó xong thì đã có một cuộc ẩu đã xảy ra vì Ngọc Mai đứng phía sau
- Phương Ly, cậu có đi không? - Ngọc Mai chạy đến kéo tay cô
- Mình đang lo vì mình không biết bơi.
- Đi biển đâu nhất thiết phải biết bơi, còn nhiều việc chúng ta có thể làm mà!
- Nhưng…
- Thật ra thì mình cũng đâu có biết, nhưng vẫn đi một phần là vì Lăng Thiếu Dương mỗi khi không có mình sẽ ngó trước ngó sau. Đi đi, không có cậu thì còn gì là vui nữa.
- Vậy lát nữa tụi mình đi đăng kí. - Cô khẽ gật đầu
Phương Ly lúc đó không hề biết rằng chuyến đi này sẽ xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện cô không ngờ được.
Và…nó cũng góp phần làm thay đổi cả số phận của cô đến về sau.