Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 105 : Chuyến đi biển (1)

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Hôm nay vừa về đến nhà chị Gia Mỹ đã kéo cô vào phòng, sau đó là màn dọn dẹp tủ quần áo. Nhìn một đống ngổn ngang trên giường mà Phương Ly không khỏi kinh ngạc, chị làm gì mà sắm đồ nhiều thế.



- Em thấy mấy cái bikini này thế nào?



- Thế nào…là thế nào ạ? - Cô chưa hiểu ý lắm



Chị Gia Mỹ giơ hai cái một đỏ một chấm bi lên, nở nụ cười không thể "nham hiểm" hơn được nữa.



- Thì là em thích cái nào hơn, chị tặng cho em mặc đi tắm biển!



- Á! Chị ơi em không mặc đâu! Không bao giờ! - Cô phản ứng cực mạnh



- Tại sao?



- Tại…tại…tại vì…- Phương Ly đỏ mặt lắp bắp



- Em khờ quá, không thể bỏ lỡ cơ hội khoe sắc ngàn năm có một này, phải mặc đẹp cho đám con trai trường em lác mắt chứ.



- Thôi mà chị…mắt họ sẽ "lác thật" đấy!



- Thời trang bây giờ rất phát triển, vòng một phẳng lì cũng cải thiện được huống chi là em…mặc vào trông sẽ rất…



_CẠCH



- Chị dâu, anh hai em….



Bài diễn thuyết thời trang áo tắm của chị Gia Mỹ chắc vẫn sẽ tiếp tục nếu không có người nào đó xuất hiện.



Anh bước vào tìm anh hai mình, ánh mắt đột nhiên khựng lại khi thấy đống đồ trên giường.



Còn Phương Ly, máu nóng trong người cô dâng cao đến mức buốn tràn hết ra ngoài, tại sao lại là lúc này.



Mất mặt, mất mặt không chịu được ‼!



Thế mà chị Gia Mỹ vẫn không chịu dừng lại



- Em chồng, em xem thử giúp chị cái bikini nào đẹp, chị cho bé Phương Ly mượn đi tắm biển.



- "…"



- Sao em không trả lời, hay chị bảo con bé mặt thử cho em xem nhé!



- "…"



_RẦM



"Ai đó" một chữ cũng không đáp, vẻ mặt hình như có chút khác lạ, cửa phòng tức khắc đóng sập lại.



- Em thông cảm đi, thằng đó không biết thế nào là đẹp xấu đâu! - Gia Mỹ quay sang vỗ vai cô "an ủi".



Chị Gia Mỹ thôi thì đem cô chôn sống luôn đi, những lời vừa rồi cũng có thể nói ra được.



Chị có đúng là vị đại thiếu phu nhân tôn quý của nhà họ Lâm không đấy???



Cô hết muốn đi tắm biển rồi, huhu ‼!



.............




HẢ ‼! - Nhưng tiếng than thầm tiếc nuối to đến mức xung quanh con đường hết thảy đều nghe thấy.



- Lý do! - Giang Tuấn thờ ơ hỏi như không hỏi.



- Anh ấy không nói, chỉ bảo không đi được rồi thôi.



- Ừ.



Giang Tuấn khóe môi cong lên một cái, Lâm Hạo không đi được, không đi càng tốt, lý do là gì cũng chẳng cần quan tâm. Anh có thể tranh thủ ba ngày này bên cạnh Phương Ly và thực hiện ý định đó rồi!



Phương Ly cảm thấy thật kì lạ…Có khi nào anh không muốn thấy cô không?



Không đâu, mày suy nghĩ quá nhiều rồi. Lâm Hạo làm gì mà quan tâm đến cảm nhận của mày.



Chẳng phải…mày là người có cũng được, không có cũng chẳng sao…



Có khi vắng mày anh ta càng thấy thoải mái hơn vì không ai làm phiền đến cuộc sống của anh ta nữa.



Và…người quan trọng duy nhất trong lòng anh vĩnh viễn là cô gái đó.



- Phương Ly em sao thế! Em khóc à? - Cảm giác phức tạp chợt xuất hiện trong lòng Nhã Đình



- Dạ…đâu có, chỉ là hạt bụi bay vào mắt em thôi!



- Ừm. Mà hội trưởng trường em như thế nào mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, vừa nghe anh ta không đi là tất cả mọi người dường như đều như không muốn đi nữa thế! - Nhã Đình không khỏi tò mò



- Em…không biết nữa, em…không quen anh ta! - Một cảm giác đau nhói xẹt qua trái tim Phương Ly



"Này, này, các cậu nhìn kìa…"



Một nữ sinh hét to, cả đám còn lại phóng tầm mắt về nơi phát ra giọng nói



Dưới bầu trời xanh trong, ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sớm mai, chiếc Bentley dài màu đen từ từ đi tới, gương mặt đang ảm đạm của mấy nữ sinh bỗng tươi sáng vô cùng, vui như hội tết.



"Chẳng phải đây là xe của hội trưởng sao?"



"Phải rồi, đúng là xe của anh ấy!"



"Chắc là anh ấy đổi ý muốn đi đó!"



"Tốt quá, mình còn lo lắng bộ bikini mang theo không biết mặc cho ai xem!"



Chiếc xe dừng hẳn lại, tài xế nhanh chóng bước xuống, cung kính mở cửa.



Người thanh niên tuấn tú xuất hiện dưới sự nghênh đón của gần như tất cả mọi người.



Nhã Đình thản thốt kinh ngạc



Trong trái tim cô.



Một nỗi đau từ từ trỗi dậy.



Mãnh liệt đến đau thương…



Người con trai đó…