Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 105 : Chuyến đi biển (2)
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Người thanh niên tuấn tú xuất hiện
Ánh mặt trời chiếu lên nét đẹp cao quý kiêu ngạo.
Nhã Đình thản thốt kinh ngạc
Trong trái tim cô
Một nỗi đau từ từ trỗi dậy
Mãnh liệt đến đau thương…
Người con trai đó…
Sao lại giống anh ấy đến thế…
Mười phần phải đến những bảy, tám phần.
Nếu như nhìn từ xa còn tưởng là cùng một người
Hay là…
Không đâu, anh ấy từng bảo mình không có người thân, huống chi người con trai này chỉ bằng một cái liếc mắt cũng biết là tầng lớp thượng lưu quý tộc, cùng anh ấy là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau, không lý nào lại có liên hệ gì.
Chỉ là do người giống người
Hoặc giả là…
Do cô quá nhớ anh ấy nên nảy sinh ảo giác
Nhất định là thế rồi…
Phương Ly nhìn người con trai đang tiến lại bằng ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn thất vọng mà chính cô cũng không hề nhận ra điều đó.
- Vợ anh nói em vội đi quá nên để quên đồ này! - Lâm Huy chìa ra trước mặt cô một chiếc túi.
Xung quanh lại thêm một tràng thở dài, to đến nỗi Phương Ly suýt nữa không nghe được anh nói gì.
Sau đó…quai hàm của cô gần như chạm đất.
Đây…chẳng phải là mấy bộ bikini chị Gia Mỹ đích thân chuẩn bị cho cô sao?
Vì không muốn chị ấy buồn lại càng không không muốn mặc chúng nên cô đã nhận rồi cuộn lại bỏ bọc nhét tận đáy tủ để "thủ tiêu chứng cứ".
Tưởng rằng trời không biết quỷ không hay, vậy mà tại làm sao chúng lại ở đây, bằng cách thức "trai đẹp cùng siêu xe chuyển phát nhanh tận tay" này ‼!
- Cảm…ơn anh, đại thiếu gia. - Phương Ly đưa tay nhận lấy, lí nhí trong miệng
- Bé Phương Ly, cho anh hỏi, trong này là bảo bối gì vậy? - Lâm Huy hơi ghé sát vào cô rồi nói
- Bảo…bảo…bảo...b…bối ‼‼ - Cô lắp bắp như người bị cà lâm
- Phương Ly, em trang điểm lên nhìn đẹp thật đấy, nhất định mẹ em cũng rất xinh đẹp đúng không? - Nhã Đình ngây người một hồi rồi thốt lên
- Em…cũng không biết, em không nhớ nổi gương mặt mẹ mình là như thế nào nữa! - Cô cúi đầu, môi mấp máy
- Chị…chị xin lỗi, chị quên mất là... - Nhã Đình nhận ra mình đã lỡ lời
- Không có gì đâu ạ, nhưng em cũng nghĩ là mẹ của em rất đẹp! - Cô cố cười dù lòng có chút chua xót
- Hình như…em còn thiếu cái gì đó, đúng rồi dây chuyền.
Nhã Đình nói xong lại nhìn xuống sợi dây chuyền trên cổ mình, trầm ngâm một lúc. Cái gì cô cũng có thể cho Phương Ly mượn được chỉ riêng cái này là không.
- Phải rồi, em có đem một sợi, chị xem thử nhé.
Phương Ly lật đật chạy đi, lấy trong ba lô ra rồi nhờ Nhã Đình đeo vào.
Đây là một trong hai sợi dây chuyền có viên đá quý màu xanh mà mẹ nuôi đã để lại cho cô, nó cùng màu với váy mà cô đang mặc, thật là một sự kết hợp hoàn hảo.
Đến Nhã Đình cũng không hiểu, tại sao cô lại có cảm giác sợi dây chuyền này quen thuộc như vậy, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?
Cốc…cốc…cốc…
Ba tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Giang Tuấn đứng nơi ngoài, hướng mắt về Phương Ly rồi ngây người một hồi.
Ánh sáng phát ra trên người cô quá mãnh liệt, hơn nữa trong căn phòng hình như có một mùi hương thoang thoảng ngọt ngào khiến anh phút chốc quên mất lý do mình có mặt ở đây cho đến cho tiếng người đánh thức
- Phương Ly, em đi cùng với anh Giang Tuấn đến buổi tiệc đi, chị ở lại coi phòng.
Sao cô có cảm giác hình như mọi thứ đã được sắp đặt trước thì phải.
Trên đường đi Giang Tuấn còn bắt cô chụp với anh một bức ảnh kỉ niệm.
Bức ảnh đó lại là nguồn gốc của rất nhiều chuyện xảy đến với cô sau này.
…………………..
Trên đường đến dự buổi tiệc, hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu.
Tại sao Giang Tuấn lại chọn cô làm bạn nhảy chứ, cô cảm thấy mình không xứng. Còn nữa sao lại luôn tốt với cô như vậy? Với lại chị Nhã Đình có cảm giác là chị cố tình đẩy cô cho anh.
Dù thế nào thì chị ấy cũng là người mẹ anh muốn chọn làm con dâu, như thế này thì…
Cho đến khi luồng gió lạnh mang mùi hương biển cả thổi đến khiến cô giật mình
- Chẳng phải chúng ta tới bữa tiệc sao? Sao anh lại dẫn em ra đây?