Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 105 : Em biết anh thích em, đúng không?
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
- Chẳng phải chúng ta tới bữa tiệc sao? Sao anh lại dẫn em ra đây?
Ở khoảng cách gần thế này Phương Ly mới quan sát được trong sắc đêm, dưới ánh trăng phản chiếu thân ảnh anh trông đẹp như một vị thần, đẹp như không tồn tại.
Giọng nói hòa vào âm thanh sóng biển dập dờn trong làn gió đêm càng làm đầu óc cô mông lung.
- Bởi vì…em đẹp giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích vậy!
- Anh…nói cái gì thế! - Thần sắc cô ngượng ngùng e lệ, sau phút giây ngỡ ngàng liền tránh ánh mắt anh, cúi đầu nhìn xuống bờ cát
- Anh dẫn em ra đây là vì không muốn bất kì ai phát hiện ra em, cũng không muốn bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ em lúc này, anh sợ rằng họ sẽ dùng mọi cách để cướp em khỏi anh.
Phương Ly tròn mắt nhìn anh, anh là đang ám chỉ điều gì? Là do cô ngu ngốc hay cố tình không hiểu?
Và hình như có cái gì đó sắp sửa xảy ra khiến cô lo sợ.
- Buổi…buổi tiệc sắp bắt đầu rồi…chúng ta mau đi đi kẻo trễ!
Cô vẫn cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh để viện lý do, sau đó nhanh chân đi về phía trước.
Nhưng cánh tay đã bị người đằng sau nắm chặt, rất chặt!
Một lần nữa cô lại bị ép phải đối mặt với anh.
- Trả lời anh biết đi! Em biết anh thích em, đúng không?
- Em…
Phương Ly cúi đầu, môi hơi mấp máy nhưng lại không nói nên lời, hoàn toàn không biết nên sử xự thế nào?
Giá mà cô vừa nghe nhầm hoặc đây chỉ là giấc mơ thì tốt biết mấy.
- Sao em không trả lời. Chẳng lẽ những việc anh làm, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để em biết tình cảm của anh.
Giang Tuấn dùng ngón tay thon dài dịu dàng mềm mại chạm vào má cô rồi nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Ngay lập tức, gương mặt anh tiến sát lại, bờ môi mềm chạm vào trán cô.
Cô ngơ ngác.
Ngước mắt nhìn anh.
Hai má cô đỏ bừng xấu hổ.
- Em thích anh không?
Giang Tuấn một lần nữa cúi đầu, nhưng lần này là hướng về đôi môi của cô, càng lúc càng kề sát.
- Được rồi tôi là số ba - Giang Tuấn xoay lá bài lại xong quay người sang bên trái đặt nụ hôn vào má Nhã Đình
Tất cả sững sốt vì bên cạnh anh bây giờ có đến hai người, tuy nhiên mọi người đều nghĩ Nhã Đình là Nhã Nhã em họ Giang Tuấn nên việc anh làm vậy là rất kì quặc.
Tại sao anh lại không hôn Phương Ly?
Ngọc Mai nghiến răng tức giận, tên Giang Tuấn này bị mù phương hướng hay não có vấn đề? Cơ hội như thế mà lại bỏ qua.
- Rồi chơi tiếp đi. - Giang Tuấn vẫn rất bình thản
Nhã Đình cũng có chút bất ngờ vì bản thân cũng không nghĩ mình bị hôn, còn Phương Ly vẫn thế, đôi mắt lặng lẽ không ngẩng lên.
Lượt thứ hai Minh Khải bóc được số 1 đưa ra yêu cầu
"Tôi muốn số 5 gọi điện tỏ tình với hội trưởng của chúng ta."
Phương Ly vừa nghe đến đó toàn thân đột nhiên rúng động mạnh mẽ.
Không biết là giờ này anh đang làm gì? Còn thức hay đã ngủ? Ở nhà có lại đi đánh nhau không? Lỡ bị thương thì phải thế nào?
Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, đừng quên bản thân mình đã thề thốt những gì.
- Dương Minh Khải, đang chơi vui vẻ nhắc đến tên đó làm gì? - Ngọc Mai trừng mắt sáng hoắc hai ngọn lửa
Giang Tuấn lúc này cũng cùng tâm trạng với Ngọc Mai, sắc mặt của anh càng lúc càng tối hơn.
- Nãy mới bảo yêu cầu gì cũng được mà, số 5 đâu? - Minh Khải thản nhiên với những ánh mắt xung quanh
- Tôi…tôi là số 5. - Nhã Đình rụt rè giơ quân bài lên. Từ ban đầu đã thấy trò chơi này không ổn rồi mà!
Minh Khải đứng về phe Lâm Hạo, trong lòng luôn hy vọng người bóc trúng là Phương Ly, nhưng không phải thì đó là ý trời vậy.
Minh Khải lấy ngay điện thoại ra ấn số người cần gọi
- Cậu dẹp ngay đi, tại sao lại bắt em họ tôi chơi trò vô bổ này. - Giang Tuấn hơi bực mình
- Lúc nãy thề rồi mà, có chơi có chịu. - Minh Khải nói rồi dúi điện thoại vào tay Nhã Đình
- Nhưng em không biết phải nói gì cả? Đến tên anh ấy là gì em còn không biết mà. - Nhã Đình cầm điện thoại trên tay, thấy khó xử vô cùng
- Cậu ấy tên Lâm Hạo em cứ…
_BỤP