Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 108 : Chụp hình cưới
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
- Không, em không vào đâu. Tại sao anh lại có ý nghĩ đưa em đến nơi này?
- Vào đi, chỉ một lát thôi! Vào đó rồi anh nói cho nghe.
- Một lát cũng không được, em muốn về nhà!
- Có ai làm gì em đâu.
- Nhưng em vẫn còn chưa thành niên làm sao có thể cùng anh…vào đó rồi…như thế…được…!
- "…"
- Thế rốt cuộc có vào không?
- Không!
- Vậy anh sẽ ẵm em vào đó đấy!
- "…"
Tài xế nhịn hết nổi đành lên tiếng
- Thiếu gia, cô Phương, hai người làm ơn đừng lôi kéo nhau giữa đường rồi nói mấy lời như vừa rồi nữa được không, người khác không biết gì lại nghĩ nơi chúng ta đang đứng là khách sạn đấy!
- "…"
……………….
“Xin chào, hoan nghênh quý khách!” - Giọng nói ngọt ngào của nhân viên vang lên.
Chết rồi! Một cặp nam nữ mặc đồ học sinh dắt tay nhau đi chụp hình cưới có phải sẽ khiến người khác có cái nhìn không tốt.
Không, không phải không tốt mà phải nói là cực kì không tốt ‼!
Ý nghĩ thoái lui mãnh liệt hiện ra trong đầu, cô quay lưng lại đánh bài chuồn nhưng nào được.
- Tôi có hẹn trước với bà chủ, tôi họ Lâm. - Lâm Hạo đã đi trước một bước, nắm chặt lấy cánh tay đang đong đưa của cô rồi quay sang điềm đạm nói với chị nhân viên
- Ra là Lâm thiếu gia, mời hai vị đi lối này.
Lâm Hạo dắt cô vào trong, thôi thì đi xem thử bên trong đó có gì.
Cô nhân viên ngoài mặt tươi cười nhưng vừa đi vừa tỏ thái độ không tin nổi, bà chủ có dặn trước lát nữa có khách đến chụp hình cưới, haizz, học sinh thời nay sao lại bạo gan đến thế.
Nhất định là cái dạng đó rồi, lỡ gì gì với nhau, không chờ được nên mới cưới gấp như vậy!
Nhìn mặt mũi cũng không đến nổi nào vậy mà…
Sau đó cả ba cùng đến khu trưng bày áo cưới, WOA cái nào cũng đẹp và lấp lánh hết trơn, lần trước đến đây cô quá gấp nên không kịp chiêm ngưỡng kĩ, thật là đẹp, đẹp đến lóa mắt.
- Không được, không được,tuyệt đối anh không được vào đâu.
Bàn tay bé nhỏ của cô tha thiết nắm chặt chiếc rèm…Thà là giúp kéo lên còn hơn giúp kéo xuống, thế thì có khác nào là tạo điều kiện để phạm tội.
- Nhanh lên để còn về, sợ anh giở trò à? - Lâm Hạo tiến tới nắm lấy phần rèm bị cô ôm chặt
- Nhưng mà…- Cô lắc đầu nguầy nguậy
- Bỏ tay ra, nếu không để anh xông vào cũng thế. - Giọng anh cứng rắn
Cô không có dự định đồng ý nhưng sắc mặt anh khiến cô im thin thít. Lâm Hạo nói là làm đã xuất hiện rồi.
Chưa kịp phản ứng thêm gì thì anh đã nhanh chóng gỡ tay cô để bước vào, lại còn SOẠT - chiếc rèm được vén lại tạo thành không gian kín nhốt hai người bên trong.
- Vào thì vào, anh đóng kín rèm lại làm gì? - Mắt cô mở to kinh ngạc
- Em muốn cái bọn khi nãy vào thấy chúng ta thế này à!
- Bọn ấy sẽ không vào đâu.
- Đề phòng thôi. - Lâm Hạo buông nhẹ ba chữ
Bên trong bức màn thay đồ chỉ có hai người…lại còn..bất đắc dĩ, là bất đắc dĩ - Cô lẩm nhẩm trong bụng
- Này em tin tưởng anh đấy nhé, kéo khóa xong anh ra ngoài liền, còn nữa…không có được nhìn…tuyệt đối không được nhìn đấy. - Má Phương Ly đỏ ửng lên
- Ra là em thiếu tin tưởng anh như vậy! - Lâm Hạo hừ nhẹ một cái
- Em…
Cho anh vào đến tận đây mà còn bảo là thiếu tin tưởng. Là người khác thì đừng có mơ mà giờ anh lại bảo vậy.
Lâm Hạo chủ động xoay người cô lại làm cô giật cả mình. Khi chạm vào khóa kéo và kéo được một nửa thì tay anh bị khựng lại, bất động vài giây, mắt nhìn chằm chằm vào vết bớt hình hoa anh đào hiện lên trên làn da trắng nõn của cô, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác lo sợ, rốt cuộc là do đâu.
- Này, có thật là anh làm được không? Sao lâu quá vậy, hay là thôi đi. - Phương Ly hối thúc bởi vì mặt cô sắp tan chảy thành nước rồi
- Sắp xong rồi, chờ một chút, tại nó bị kẹt. - Anh tùy tiện lấy đại lý do
- Ừ.
Tâm trạng Lâm Hạo cũng nhanh chóng điều chỉnh lại kéo cho xong. Sau đó anh vội vã bước ra ngoài, ở trong đó thật sự quá nóng nên khiến nhịp tim nhanh hơn, nhất định là vậy. Ra ngoài hít thở không khí thật là tốt.
- Thay nhanh đi chúng ta còn về.
Anh càng hối làm cô càng quýnh quáng.
Phương Ly ngượng đến mức thay xong đứng thêm vài phút trấn an tinh thần mới ra gặp anh, ngày hôm nay đến đây cô bị lỗ vốn mấy lần rồi haizz.