Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 107 : Anh thua rồi
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Sáng hôm sau là ngày đầu tiên cô quay lại trường sau hai tháng nằm dài trên giường bệnh, cô đang lo lắng không biết mình theo kịp bài vở không đây.
Cả hai cùng sánh bước vào phòng hội học sinh, đi đến đâu là có ánh mắt dõi theo đến đó.
Chỉ trong đầu giờ sáng tin đồn lan đi rất nhanh. Học sinh trong trường thậm chí giáo viên ai cũng biết cô quen Lâm Hạo. Hội trưởng An Hoa có bạn gái hay chỉ đơn giản là thích con gái trở thành tiêu điểm của trường. Đâu có cần phải đến mức đó.
Có điều…hạnh phúc này có phải đã đến quá nhanh rồi không, nhanh đến mức khiến cô có cảm giác không chân thực.
Cô luôn sợ rằng một ngày mở mắt, giấc mộng đẹp này này sẽ tan biến…
- Chúng ta bắt đầu họp thôi.
RẦM
Giang Tuấn mở cửa bằng chân bước vào lãnh đạm tiến đến chỗ ngồi, mọi người mở to mắt nhìn vì anh không còn dáng vẻ như ngày trước nữa.
Tâm can cô đau quằn quại.
Phương Ly nhớ cái lần lúc mình mới bước chân vào hội học sinh, Giang Tuấn đi trễ nhưng vẫn cười rất vui vẻ, còn nhờ cô mua đồ ăn sáng và pha cà phê cho anh, vì sao anh lại thành thế này.
Buổi họp bao trùm không khí ảm đạm. Hội trưởng bình thường đã ít nói và đáng sợ, nào ngờ bây giờ hội phó còn hơn cả thế!
Phương Ly đã xác định rõ người mình yêu là ai, cho dù những những người ở đây có nói thế nào, có phản ứng thế nào cô cũng không quan tâm..Chỉ riêng Giang Tuấn, anh đối với cô là một người rất quan trọng
Tại sao anh không thể vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng tỏa sáng trên môi như những khi cô gặp anh…Là vì cô
Là cô đã làm mất đi nụ cười của anh, tội lỗi của cô có phải rất lớn không?
Giang Tuấn không dám đối mặt với sự thật, ngày trước anh cứ cho rằng khoảng cách lớn nhất của anh với cô chính là mẹ anh ngăn cản.
Thật nực cười anh từng có suy nghĩ phá bỏ rào cản gia đình để đến với cô, nhưng nào ngờ đến cuối cùng hóa ra cô cũng không hề yêu anh, chưa từng yêu anh.
Những thứ anh từng cho là mình có chỉ là mộng tưởng trong phút chốc của anh.
RẦM - tiếng đập bàn của Giang Tuấn làm mọi người kinh hãi ngoái đầu nhìn lại, ai ai cũng khiếp sợ. Từ khi nào hội phó của họ lại mang dáng vẻ y hệt hội trưởng thế này
- Không có gì, tôi đập con ruồi trên bàn thôi. - Giang Tuấn nói, mặt vẫn không ngẩng lên
- Chúng ta họp tiếp đi - Lâm Hạo vờ như không có việc gì xảy ra
Bầu không khí trong phòng bức bánh đến đáng sợ, ai nấy đều mong tan họp.
…………………
Bầu trời trong xanh, từng cơn gió lượn quanh thổi tung mái tóc đen nhánh của chàng thanh niên tuấn tú. Ánh suy tư ngẩng lên cao, đôi mắt man mác buồn, bị gió mang theo cái lạnh lẽo vây lấy cả thân người.
Lần trước gần nhất anh đứng ở đây vốn không như vậy.
Nói ra cũng không ai tin, người như anh lại có thể vì người như Phương Ly cô trở thành dáng vẻ thế này.
Nghe có tiếng bước chân tiến lại gần anh quay đầu lại, ánh mắt lay động mạnh mẽ
- Sao em biết anh ở đây?
- Lần sau nói chuyện với ếch không được đứng gần như vậy nữa!
- "…"
- Nếu có thể thì hạn chế nói chuyện, không nói càng tốt.
Anh lại tiếp tục mắt không nhìn cô, trên mặt khắc dòng chữ to đùng "băng không tan đừng chạm vào kẻo phỏng tay"
Cô cảm thấy trong lòng có chút uất ức, giọng điệu anh nghe như sao không tin tưởng cô vậy.
- Không phải anh không tin em mà là anh không tin tưởng con ếch đó.
Không ngờ anh lại đọc được suy nghĩ của cô, nguy hiểm, thật quá nguy hiểm.
- Còn nữa điều quan trọng nhất là không được khóc, khóc vì hắn ta là tuyệt đối không được.
- Thế tối nay anh muốn ăn món gì? Ếch xào bảy món nhé!
- "…"
- Em đấy…tóm lại lần sau không được như vậy nữa.
- Biết rồi mà!
Đây là lần cuối cùng anh nhượng bộ khi thấy cô cùng với Giang Tuấn có những hành động như thế, nếu có lần sau anh nhất định sẽ cho tên đó một bài học. Nói về đánh nhau thì anh chẳng kiêng nể ai cả.
- Ớ, nhưng mà chúng ta đang đi đâu vậy? - Phương Ly nhìn ra cửa kiếng thấy xe không đi về hướng nhà mình
- Anh dẫn em đi chụp hình cưới. - Lời nói của ai đó rất bình tĩnh tự tin
- HẢ??? Anh…mới…nói… gì? - Từng chữ của cô bị ngắt quãng
- Chụp hình cưới.
- Với ai?
Trong lòng cô luôn nghĩ nhất định là anh rắp tâm trêu chọc cô như vụ đặt tiệc cưới hôm qua rồi.
- Em là bạn gái anh lẽ nào anh dẫn em đi chụp hình cưới với người khác, tất nhiên là với anh. - Sét đánh ngang tai
KETTTT - Anh Tiến tài xế nghe xong liền thắng gắp, quay đầu nhìn về phía sau nét mặt hốt hoảng.
Cô mới là người hốt hoảng hơn nè, nằm mơ, nhất định là nằm mơ rồi. Có thể do trời nóng quá bị anh bị say nắng cũng nên.
- Hay là…chúng ta thay vì đi chụp hình "gì gì đó" thì ghé tiệm thuốc trước nhé! - Lời của cô tự động tuôn ra
- "…"
- Cho xe chạy tiếp đi, đến tiệm áo cưới Thiên Đường ở phía trước. Đã trễ hẹn mười phút rồi.
Tài xế một hồi ngơ ngác rồi ấn ga chạy tiếp.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?