Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 13 : Anh em chẳng chút giống nhau

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Phương Ly mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi nào đó như nhà kho, xung quanh mọi thứ lộn xộn bẩn thỉu.



Cô cố vùng vẫy nhưng không ăn thua, thì phát hiện cả người mình đang bị trói bởi dây thừng trên một chiếc ghế.



- Em gái cuối cùng cũng tỉnh rồi.



Hai người thanh niên lạ mặt đang đứng đó nhìn cô cười cợt nhã



- Các người là ai, sao lại bắt tôi đến đây đi, mau thả tôi ra. - Phương Ly cất giọng hoảng hốt



Cô cố gắng lục tung trí óc xem mình đã làm gì đắc tội với dân anh chị như vậy. Chẳng lẽ là liên quan đến tên Lâm đại nhân đó.



- Em gái đừng trách anh, bọn anh cũng chỉ là cần tiền thôi, có trách thì trách em ngu ngốc lại đi đắc tội em gái giàu có.



Em gái giàu có...người giàu có trong trường ghét cô nhiều vô số kể, nhưng Phương Du là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu.



Nhưng đã dàn cảnh đuổi cô đi, vu oan giá họa cho cô rồi cô ta vẫn chưa hả dạ sao?



- Thế nào, cô em có đoán được là ai không? - Một tên như đang đùa giỡn với cô



Đoán được thì đã thế nào, bây giờ điều cô muốn là thoát ra khỏi chỗ này không phải là tìm kẻ chủ mưu.



- Có ai không, cứu tôi với.



Tên tóc vàng vừa bóp chặt hai bên gò má của cô vừa cười nắc nẻ



- Anh nói em nghe, nơi này vắng vẻ đến mức em có la đến sáng cũng không có người đâu, hôm nay em ngoan ngoãn nghe theo bọn anh đi.



Hắn thả tay ra, cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói, mặc dù trong lòng đang run sợ



- Tôi...tay tôi bị trói đau quá, hai người con trai các anh đứng đây còn sợ tôi chạy thoát hay sao?



- Nói cũng phải, cởi trói. - Tên tóc vàng chắc là đại ca, hắn ra lệnh, tên còn lại làm theo



Đột nhiên tên đại ca được cuộc gọi từ ai đó, sau khi nghe điện thoại xong thì bật cười như điên dại, quay sang nhìn cô



- Con gái thời nay quả thật độc ác, lúc đầu thì bảo cho một bài học, bây giờ thì lại muốn em chết cũng chẳng còn xác, tụi anh cũng chẳng còn cách nào khác.



Rồi hắn quay sang nói với đàn em



- Mày, mau đi kiếm một cái bao đến đây.



Tên đàn em ngoan ngoãn đi ra ngoài.



- Rốt cuộc các người muốn thế nào? - Phương Ly hốt hoảng



- Cô tiểu thư đó bảo là phải bỏ vào bao dìm xuống biển, nhưng mà em còn trẻ lại đẹp thế này chết thật tiếc, anh bảo thằng kia ra ngoài là để chừa không gian cho hai chúng ta vui vẻ thôi.



Tên đó cười nói xong thì sấn tới chỗ cô, dùng tay sờ vào má cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nuốt nước bọt một cái, gương mặt sưng đỏ nhưng vẫn không thể làm giảm đi vẻ đẹp trẻ trung thuần khiết khiến hắn chìm đắm.



Phương Ly chỉ thấy tởm vừa thấy đau hai bến má do vết thương vẫn còn đó.



Hắn như không thể chờ đợi thêm được nữa



- Hôm nay em cứ ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh anh đi, anh đây sẽ…
Chợt có một giọng nói non nớt từ phía sau cất lên. Một bé gái chừng 5, 6 tuổi từ đâu chạy đến lay lay cánh tay cô gọi thêm một lần nữa “Chị hai”.



Phương Ly nhìn kĩ thấy gương mặt bé trông rất xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh, miệng tươi cười đáng yêu vô cùng, còn mặc trên người một chiếc váy xòe màu trắng cứ như là một tiểu công chúa nhỏ vậy, thật khiến người ta muốn ôm ngay vào lòng.



- Chị hai, chị đừng đi nữa nhé, về nhà với em và anh hai đi. - Cô bé vẫn tiếp tục năn nỉ, nắm tay cô kéo kéo



Phương Ly ráng lục soát lại trí nhớ của mình, cô không quen cô bé này, lại càng không có em gái mà.



Người ta thường nói khi một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Lúc đó cô vẫn chưa biết, trong lúc bản thân đang tìm kiếm một hy vọng thì ông trời cuối cùng cũng nghe thấy, cho cô gặp được thiên thần.



Cô bé này chính là thiên thần đó.



Phương Ly đảo mắt một vòng nhìn sang xung quanh, con đường vắng lặng, không một bóng người, một mình em bé chạy đến đây sao?



- Chị nghĩ em lầm người rồi, chị không phải chị hai em, ba mẹ em đâu?



- Em biết rồi, chị còn giận anh hai nên mới nói vậy, chị về đi, em sẽ nói anh hai xin lỗi chị. - Cô bé đột nhiên xịu mặt xuống rồi khóc nấc lên hức..



- Ế, em đừng khóc mà...nín đi em. - Phương Ly bối rối dỗ dành



Có thể là cô bé này nhầm cô với chị hai của nó.



Vậy chẳng lẽ trên đời này có người giống cô đến vậy, hay là cô có chị em sinh đôi???



- Em tên là gì vậy?



- Tên em chị cũng quên rồi sao. Em tên là Ân Ân. - Cô bé dỗi



Có khi nào cô biết đâu mà lại quên chứ!!!



- Vậy chứ em biết tên chị là gì không?



Cô bé ngẩng người rồi trả lời hết sực hồn nhiên



- Em quên mất rồi, chị tên là gì vậy?



- Được rồi, về nhà chị sẽ nói cho em biết. - Phương Ly dụ ngọt, lấy tay xoa xoa đầu cô bé



- Hoan hô, chúng ta về nhà, hướng này chị. - Ân Ân vỗ tay mừng rỡ nắm chặt tay cô chạy tung tăng về trước



Dự định của Phương Ly là sẽ đưa bé đến đồn công an gần nhất nếu cô bé không nhớ được đường về nhà, còn về được đến nhà thì nói một tiếng với ba mẹ bé là xong, chứ không thể nào để con bé ở lại đây một mình được, rất nguy hiểm, bọn biến thái và bắt cóc bây giờ đầy ra đó.



Tin…tin …



Đi được một đoạn ngắn, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên từ phía sau. Cả hai đều xoay người lại. Cô bé hào hứng reo lên



- A, là xe của anh hai, anh hai đến đón chị em mình đó chị.



Mừng quá, cuối cùng cũng có người nhà đến, thôi thì cô chào một tiếng rồi đi.



Chiếc xe Ferrari bóng loáng dừng lại trước mặt, thật không ngờ là gia cảnh cô bé này lại tốt như vậy. Đáng tiếc nó không dùng để đón cô.



Cửa xe từ từ mở ra, sóng lưng Phương Ly lạnh toát vì dường như cảm nhận được điều gì đó…