Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 14 : Ai là kẻ ăn cắp?

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Cửa xe từ từ mở ra, một gương mặt không thể quen thuộc hơn bước xuống



- A...anh… - Cô khẽ kêu lên một tiếng vì bất ngờ.



Người con trai trước mặt cao hơn cô một cái đầu, gương mặt đẹp không tì vết, vẻ đẹp của sự giá băng lạnh lẽo vô cùng. Ánh mắt mặt trời gay gắt ban trưa không thể làm giảm đi vẻ đẹp của anh mà ngược lại cái lạnh băng từ người anh tỏa ra còn làm dịu đi sức nóng của nó.



Lâm Hạo tiến đến gần, không hề để tâm đến sự xuất hiện của cô, chỉ chăm chú nhìn cô bé, lớn giọng trách mắng



- Ân Ân, anh đã bảo em chờ anh, sao lại chạy đến đây, còn đi với người lạ.



Ân Ân hồ hởi nắm chặt lấy tay Phương Ly đưa ra phía trước



- Em đi tìm chị. Hì anh hai, em tìm được chị hai rồi nè.



Không phải chứ? Anh hai? Xin lỗi nhưng cô thật không thể tìm thấy một điểm nào giống nhau giữa hai người này.



Lâm Hạo chân mày nhíu chặt, khuôn mặt u tối đến đáng sợ, lại nhìn Ân Ân, một hồi lâu mới liếc sang Phương Ly bằng ánh mắt đen thẫm trừng trừng khiến cô nổi hết cả da gà.



- Nếu anh là anh của cô bé thì dẫn nó về nhà đi, chắc nó nhận nhầm tôi là chị nên mới chạy theo tôi.



Nào ngờ con bé nghe xong càng nắm chặt tay cô hơn, giãy nãy lên



- Ân Ân không chịu, chị đã hứa về nhà cùng em rồi mà, chị nuốt lời, chị không về em cũng không về đâu.



- Ân Ân đừng có phá nữa, lên xe. - Lâm Hạo gắt lên



Anh thật sự không hiểu cô gái này rốt cuộc đã làm gì mà con bé lại trở nên cứng đầu như vậy?



- Anh hai, anh hai cho chị về chung với em đi. - Ân Ân mếu máo như sắp khóc đến nơi



Ba người cứ đôi co nhau một hồi, nhất là con bé dù thế nào cũng không chịu buông cô.



- Theo tôi lên xe, tôi sẽ tha cho cô chuyện cô bắt cóc em gái tôi. - Lâm Hạo nói, giọng lạnh tanh



- Há, bắt cóc, khi nào chứ…anh đừng có mà vu oan giá họa cho người tốt nhé!



- Hoan hô, anh hai đồng ý rồi, chị ơi, mình đi thôi. - Ân Ân mừng rỡ reo lên



Nhìn thái độ của Lâm Hạo, cô thấy anh chính là vì con bé mới miễn cưỡng đưa ra quyết định này, chứ trong lòng nhất định là không muốn, một chút cũng không muốn.



Cả ba người cùng ngồi ở băng ghế phía sau xe vì Ân Ân không muốn rời xa cô. Lâm Hạo ra hiệu cho tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.



Ngồi khoảng vài phút thì cô bé đã gối đầu lên đùi Phương Ly ngủ, tay thì nắm chặt lấy tay cô không rời.



Phương Ly không nhịn được lên tiếng trước, vì trong lòng cô cũng khá tò mò



- Anh thật sự là anh trai cô bé này sao?



- Thì sao? - Lâm Hạo lời bằng chất giọng không thể lạnh hơn



- Vậy chị nó đâu, sao nó lại gọi tôi bằng chị?



- Không có không biết.



- Hả? Cái gì mà không có không biết?




- Bộ anh đang sống ở thời tiền sử đó hả? Tôi không thể thiếu máy nghe nhạc được.



- Có thể đem nó đến đây nhưng không được mở.



- Không được mở thì đem nó đến làm gì? Bán ve chai chắc.



- Cô thử nói thêm một câu nữa xem, tôi sẽ tiễn cô về rồi kiện cô tội bắt cóc em gái tôi đấy. - Giọng điệu mười phần đe dọa



- "…" - Im lặng



- Điều quan trọng nhất, không được cho người trong trường biết chuyện cô ở đây, nếu không một xu cô cũng không nhận được. - Anh nhấn mạnh



- "…" - Im lặng lần hai



- Này, cô có đang nghe không đấy! - Lâm Hạo bắt đầu tức giận



- "…" - Im lặng lần ba, gật gật đầu



- Nghe sao không trả lời? - Lâm Hạo bực bội cáu lên



- "…" - Im lặng lần bốn



- Cô...



Gia Mỹ đứng cạnh ôm bụng cười



- Em mới bảo nó không được nói nữa mà, nó làm theo đúng ý em rồi còn gì!.



- Lâm Hạo:"…"



Hừ, người con gái trước mặt, một điểm nhỏ cũng không thể lọt được vào mắt, lại còn lắm điều nhiều chuyện, nếu như không phải bất đắc dĩ thì còn lâu cô ta mới vào được nhà này, nhưng tạm thời cứ như thế trước đã.



Gia Mỹ thở dài một tiếng



“Có được không đây, bắt đầu thấy không ổn rồi, Ân Ân khổ thân cho con.”



…………………….



Sau bài phỏng vấn mệt mỏi Phương Ly mới được bước lên phòng.



Vừa mở cửa ra cô đã choáng ngộp, đúng là mơ cũng không dám nghĩ mình sẽ được ở trong căn phòng rộng và đẹp thế này.



Đúng là căn phòng công chúa với gam màu hồng chủ đạo. Có rất nhiều gấu bông và búp bê đủ loại đủ màu, trên tường khắp nơi đều treo những khung hình của cô bé Ân Ân.



Không cần khả năng xuyên thấu cô cũng biết chiếc tủ quần áo to đùng kia nhất định chứa rất nhiều bộ váy rực rỡ rồi.



Ngoài ra trong phòng còn có thêm một chiếc bàn màu trắng, có thể để sách vở ngồi học, còn có cả đèn bàn, phía trên nữa là gương soi. Thật là lý tưởng quá! Ngày mai cô đặt thêm một chậu hoa oải hương lên bàn nữa là hoàn hảo.



Nhìn thấy cô bé Ân Ân đang ngủ say cô cũng nằm xuống bên cạnh. Chiếc giường rất rộng, cô cùng con bé ngủ cũng vẫn còn chỗ dư.



Phương Ly nhanh chóng chìm đi trong giấc mơ về mọi chuyện sẽ bình yên, kể ra cũng xem như cô đã có chỗ để nương thân rồi.



Mọi chuyện bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu.