Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 14 : Ai là kẻ ăn cắp?

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Phía đông chân trời xa mặt trời đỏ rực dần nhô lên, ban phát những tia nắng ban mai ấm áp thay thế hoàn toàn màn đêm lạnh lẽo ngự trị cả một đêm dài.



Trong căn phòng màu hồng xinh xắn Phương Ly như con sâu cuộn tròn trong chiếc chăn bông say sưa trong giấc mộng đẹp cho đến khi có người lay lay chân mình.



- Chị ơi, dậy đi, sáng rồi.



- Hiểu Lam, mình biết rồi, mình chỉ ngủ 5 phút nữa thôi. - Phương Ly nói giọng ngái ngủ



- Em tên Ân Ân, không phải Hiểu Lam, chị.



Hả, sao là giọng trẻ con vậy, cô chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng.



- Ân Ân, mấy giờ rồi. - Phương Ly bật dậy giật mình hỏi con bé



- Hơn 6 giờ rồi chị, anh hai bảo em gọi chị dậy chuẩn bị bữa sáng.



Cô vội vã vệ sinh cá nhân xong thì bay nhanh xuống lầu đã gặp gương mặt u ám của ai đó đang ngồi ở bàn trước nhà nhìn cô



- Sớm nhỉ? - Lâm Hạo cất tiếng chín phần là giễu cợt



- À, hôm qua tôi ngủ khá ngon, xin lỗi. - Phương Ly hơi cúi đầu



- Thế mơ thấy gì?



- Đâu, để coi. - Cô nghiêng đầu cố nhớ lại



- Cô tưởng tôi thật sự muốn biết cô mơ thấy gì à? Nhanh đi. - Lâm Hạo dường như hết kiên nhẫn



Tên này rõ ràng là đang chế giễu cô mà, tại sáng mới ngủ dậy còn mơ màng nên người ta không phản ứng kịp chứ bộ.



Phương Ly tức tốc chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng.



Hy vọng duy nhất trong căn nhà này chính là bé Ân Ân đáng yêu, lúc nào cũng cười và gọi cô hai tiếng "chị ơi".



Ăn sáng xong cả hai anh em nhà họ Lâm cùng đến trường trên chiếc Ferrari sáng chói. Còn cô…



- Chị ơi, lên xe ngồi với em đi. - Ân Ân hào hứng nói với cô rồi vỗ vỗ vào chiếc ghế trống bên cạnh



Cô chưa kịp cất lời thì



- Ân Ân cô ta không thích ngồi xe. - "Ai đó" lạnh lùng lên tiếng thay



Rồi chiếc xe chạy vụt đi như chúng ta chưa từng quen nhau.



Rõ ràng là tên này đang lừa gạt con nít, bản thân mình không thích cho người ta đi chung thì cứ nói.



…………………………….



Đây là ngày đầu tiên Phương Ly trở lại trường sau khi bị đuổi ra khỏi Phương gia, nghỉ học nhiều ngày như vậy, nhất định sẽ chép bài đến mỏi tay luôn.



"Nè, nhìn kìa nhìn kìa, con nhỏ đó quay về rồi kìa." - Nữ sinh 1



"Gây ra chuyện ăn cắp động trời như thế mà còn dám vác mặt trở lại trường đấy.” - Nữ sinh 2




- Em bị mất hộp dây chuyền trang sức ba em vừa tặng, trên đó có khắc tên của em.



Khi Ngọc Mai nói xong câu đó Phương Ly có cảm giác cả lớp mấy mươi cặp mắt đều hướng về phía cô, đầy nghi ngờ, à không nghi ngờ chưa đủ phải nói là ánh mắt khẳng định chắc chắn thủ phạm là cô.



Cô giáo bối rối, vì ở An Hoa này mà xảy ra mất cắp đồ đạc là việc cực kì nghiêm trọng. Nơi này đào tạo toàn những nhân vật ưu tú, sẽ là những nhân tài, người có chức vị và địa vị cao trong xã hội sau này, thử hỏi làm sao có thể dung thứ cho những hành động không có đạo đức như thế.



Phạm lỗi nhẹ thì có thể bị kỉ luật mời phụ huynh lên làm việc, nặng thì có thể cho buộc thôi học. Học bạ có vết đen cũng rất khó xin được trường khác.



Thân là chủ nhiệm cô cũng không muốn chuyện này xảy ra ngay tại lớp mình, hiệu trưởng nhất định sẽ khiển trách cô quản học sinh không tốt.



- Cái này, Ngọc Mai em nhớ lại xem có để quên ở đâu không? - Cô giáo khó xử



- Không có ạ! Sáng đi học em cất kĩ trong cặp nhưng giờ lại không thấy. - Ngọc Mai quả quyết



Trong lớp có người dường như chỉ chờ đến câu nói đó



- Thưa cô em đề nghị chúng ta xét cặp bạn Phương Ly đi ạ.



Mọi người đều ra vẻ gật gù tán thành.



- Trong lớp có nhiều người như vậy, sao lại chỉ xét cặp của mình. - Phương Ly nhìn thẳng về phía cô bạn bức xúc nói, dù là trong lòng cũng đoán ra lý do



- Tại sao là cậu mình nghĩ cậu là người hiểu nhất chứ. - Cô bạn mỉm cười châm biếm, mắt sắt bén



- Các em bình tĩnh, chuyện các em nghe được bên ngoài không nên đem vào lớp học. - Cô giáo nghiêm nghị nói



- Thưa cô em mới nhớ ra hồi sáng em nhìn thấy bạn Phương Ly có lại gần cặp của bạn Ngọc Mai lục lọi cái gì đó. - Một cô bạn tên Diệp Linh đứng phắt dậy nói



"Đấy, thấy chưa, để coi còn chối được không."



"Mình mới bị mất cây bút máy, chắc là do nó lấy đó."



Diệp Linh cố tỏ bộ mặt "thánh nữ", lời lẽ lo nghĩ cho người khác



- Phương Ly là "bạn tốt" của cậu, mình cũng mong cậu dũng cảm thừa nhận lỗi của mình, để mọi người tìm thấy khi đó tội càng nặng hơn còn ảnh hưởng tới danh tiếng của lớp chúng ta, cậu không thấy có lỗi với cô giáo và các bạn ở đây sao?



Chỉ riêng Phương Ly thấy buồn nôn vô cùng, cô ta là là bạn tốt của cô khi nào chứ, đúng là chỉ biết mượn gió bẻ măng.



- Phương Ly, cô biết em có hoàn cảnh "khác" với các bạn trong lớp, nhưng có gì em cứ nói ra mọi người có thể giúp đỡ em. Em làm vậy đến cô cũng không thể bảo vệ em. - Cô giáo lên tiếng



Phương Ly chẳng hiểu sao cô giáo lại tin điều đó là thật.



Rồi lại sực nhớ ra, Diệp Linh là con gái của một cô giáo khác trong trường, trước giờ đều là học sinh gương mẫu.



Vậy nên nếu để chọn tin tưởng một trong hai, họ sẽ chọn tin cô ta.



- Được mọi người muốn xét cứ xét. - Phương Ly mím môi nói, nếu bây giờ cô không đồng ý họ sẽ nghĩ cô sợ tội, rồi càng xác thực tin đồn cô ăn cắp ở Phương gia là đúng



Dường như chỉ chờ đến đó Diệp Linh từ bàn bên cạnh chưa được sự đồng ý của cô giáo nhảy qua lục cặp cô.



Tất cả đồ đạc trong chiếc cặp da nhỏ bé màu xanh nhạt của cô gần như bị trút ra hết ngổn ngang trên bàn, Diệp Linh khẽ cười, mắt sáng lên như mèo thấy mỡ khi mở khóa ngăn nhỏ cuối cùng….