Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 15 : Có ma hay không?

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Ngăn kéo cuối cùng chẳng có gì cả, cặp trống không, Diệp Linh vẫn còn cố giũ giũ thêm mấy cái, mắt trợn ngược lên “sao lại không có”.



Rồi cô ta quay sang quát Phương Ly



- Nói, mày đã giấu nó ở chỗ nào khác rồi?



Phương Ly tức tối cãi lại



- Cậu lạ thật đấy, cặp tôi cũng đưa xét rồi, không có rồi còn quát tôi.



Miệng Diệp Linh không ngừng lẩm bẩm ”Không thể nào, không thể nào”, gương mặt thì trông rất khó coi.



- Xem ra bạn Phương Ly không lấy dây chuyền của em rồi. - Ngọc Mai bình thản nhìn cô giáo nói



- Nhưng Ngọc Mai, rõ ràng là mình nhìn thấy Phương Ly… - Diệp Linh sợ hãi giải thích



- Cậu không cho rằng là mình nhìn nhầm hay sao? - Ánh mắt Ngọc Mai bây giờ thật sự rất nghiêm nghị, khiến mọi người xung quanh đều nể sợ



- Mình…mình…không thể nhìn nhầm đâu. - Diệp Linh run run



Ngọc Mai cười nhẹ nói tiếp



- Để công bằng sao không xét cặp của những người còn lại, dù sao cặp của bạn Phương Ly cũng không tìm được gì, em thì rất mong có thể tìm lại được trang sức bị mất thưa cô.



- Cô cho rằng ý kiến của em Ngọc Mai rất đúng, chi bằng chúng ta cùng xét cặp của mấy bạn còn lại đi.



Ngọc Mai lúc này nhìn về phía Diệp Linh khẽ nhếch môi cười, Phương Ly thầm nghĩ, cô bạn này đang giúp cô sao?



Sau một hồi cô giáo lục hết cặp của các học sinh trong lớp đều không có, đến chiếc cặp cuối cùng, chẳng ai khác ngoài cặp của nhân chứng Diệp Linh.



Ở ngăn kéo phía ngoài đột nhiên cô giáo lôi ra được một chiếc hộp bên trong là sợi dây chuyền bạch kim bên trên có gắn đá quý rất đẹp.



Trên chiếc hộp còn có đề tên “Triệu Ngọc Mai”. Tất cả học sinh khác trong lớp đều ngỡ ngàng.



- Cái này.. tại sao lại trong cặp em…em em không biết. - Diệp Linh hốt hoảng



- Thưa cô cái này đúng là của em. - Ngọc Mai lãnh đạm trả lời



- Diệp Linh, em giải thích chuyện này với cô thế nào đây. - Cô giáo tức giận



Ở dưới lớp bây giờ không nhằm vào Phương Ly nữa mà nhìn về phía Diệp Linh xì xầm.



- Bây giờ cô sẽ dẫn em lên ban giám hiệu để họ xử lý việc này.



Diệp Linh lúc này quá hoảng loạn nhìn về phía Ngọc Mai la to



- Triệu Ngọc Mai, rõ ràng bảo là hợp tác với mình đổ cho Phương Ly lấy dây chuyền của cậu, còn bảo mình canh cửa trước giờ thể dục, sao cậu lại….



Cả lớp trố mắt nhìn sau câu nói hớ vừa rồi của thủ phạm.



- Mình...mình..- Diệp Linh lấy tay che miệng lại



Ngọc Mai rất ung dung bình tĩnh



- Tôi chưa bao giờ hợp tác gì đó với cậu cả, tôi và Phương Ly không thù không oán, lý nào lại cùng cậu vu oan cậu ấy. Nói chuyện phải có logic một chút, còn không thì cứ đưa bằng chứng ra đây.



Diệp Linh uất ức không nói nên lời nữa.



- Chuyện này để nói sau đi, giờ Diệp Linh theo cô lên ban giám hiệu, các em ở lại lớp tự học nhé.




- Em có tin trên đời này có MA không?



- MA?? Ý…ý chị là gì?



- Suỵt. Chị cho là Ân Ân nó có thể thấy ma đấy.



- HẢ? - Phương Ly vừa la to thì bị chị Cầm bịt miệng lại



- Suỵt, đã bảo em nhỏ tiếng thôi.



Hít một hơi để lấy can đảm chị Cầm nói tiếp



- Bé Ân không có chị hai, nhưng nó suốt ngày cứ bảo mình có chị, nhiều đêm chị ngủ với nó nhưng thỉnh thoảng sáng dậy nó lại hỏi chị là chị hai của em đâu, tối qua chị em đọc truyện và hát cho em nghe, nhưng sáng ngủ dậy thì chị biến đâu mất tiêu rồi. Mỗi lần nghe nó nói vậy chị sợ đến mức bủn rủn tay chân. Cho…cho nên chị nghĩ có thể nó nhìn thấy…cái đó đó, chuyện này chị không dám nói ai biết hết.



- Chị, chị đừng làm em sợ mà. - Phương Ly mếu máo, nói thật thì cô sợ ma, rất sợ là đằng khác.



Chị Cầm còn chưa nói tới những người giúp việc trước đây ngoại trừ không chịu được tính khí của thiếu gia thì đa số là do thấy bé Ân Ân có biểu hiện kì quái nên mới xin nghỉ.



Chị Cầm kể tiếp



- Lần nó khiến chị suýt nghỉ việc chính là nó đem bức tranh nó vẽ gia đình khoe với chị, những người khác đều được vẽ bình thường nhưng đến người nó gọi bằng chị hai thì…thì…



- Thì…sao hả chị…- Phương Ly căng thẳng nuốt nước bọt một cái



Chị Cầm thở mạnh



- Người đó...người đó KHÔNG CÓ GƯƠNG MẶT!!!



- AAAAA…



- Các người làm gì vậy? - Tiếng nói lạnh như băng từ xa truyền tới



- Thiếu gia chào cậu. - Chị Cầm cất tiếng la lớn khi thấy Lâm Hạo bước xuống rồi quay sang nháy mắt với Phương Ly - Thôi chị không kể nữa, chị đi dọn dẹp nơi khác đây.



- Làm gì mờ ám à? - Thấy sắc mặt cô vừa khó coi, vừa run rẩy Lâm Hạo hỏi



- Anh ơi trong nhà này có “cái đó” không? - Phương Ly ấp úng hỏi



- Cái đó là cái gì? - Lâm Hạo nheo mắt



- Ờ…thì..thì là cái đó đó….có thể bay…- Giọng cô ngắt quãng



- Máy bay?



- Không, có một chữ thôi.



- Tôi không có thời gian chơi đuổi hình bắt chữ với cô đâu. Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?



- Cái đó....tôi…- Cô lắp bắp không nói nên lời



- Thuốc chữa thần kinh, không có! - Lâm Hạo mất kiên nhẫn phun thẳng một câu, lấy cốc nước rồi nhanh chóng lên phòng



- Anh…



Cô gọi theo nhưng anh đã mất hút. Kì này thì xong rồi, hợp đồng cũng kí luôn rồi, làm sao chạy đây.



Ai đó nói cô biết, rốt cuộc có ma không?