Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 126 : Chúng ta chia tay đi
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
- Này, đừng bảo đằng kia là bạn trai của cậu nhé, thế mà cậu bảo anh ta tốt nhất trên đời đấy à? Có phải là cậu bị mù rồi không đấy?
Hiểu Lam không muốn bạn mình đã đau càng thêm đau nhưng lại vô ý nói ra
- Phương Ly, mình…mình…xin…lỗi…
- Anh ấy…không…
Giá mà cô có thể thốt lên câu "không phải anh ấy", nhưng mà…
Là vì cô quá ngu ngốc sao? Hay là quá ngây thơ tin vào những lời ngọt ngào anh nói.
Lâm Hạo lao đến bên cô không muốn trễ dù chỉ một giây
Ánh nắng chiều còn sót lại bao phủ cơ thể run rẩy khiến cô giống như nàng tiên cá trong thời khắc sắp sửa tan ra thành bọt biển.
Cuộc đời anh chưa bao giờ thấy sợ hãi như thế, sợ rằng không níu giữ lấy thì cô sẽ biến mất trước mặt anh.
- Chuyện này anh sẽ giải thích cho em, không giống như những gì em nghĩ và đã thấy đâu.
Nước mắt mặn chát thi nhau rơi xuống, chà xát vào trái tim yếu ớt của Phương Ly, cô lấy hết hơi sức của mình mà mở miệng
- Lâm thiếu gia, hóa ra xưa nay anh vẫn dùng miệng lưỡi của mình theo đuổi con gái, đến tận khi bị bắt quả tang vẫn thế, vậy mà tôi còn ngu ngốc tin …tin là anh thật lòng với tôi…
- Anh đã nói mọi chuyện không phải thế…anh…- Lâm Hạo chưa thể bình tĩnh lại được
- Nói tôi biết, người con gái hôm đó anh ôm trong văn phòng hội học sinh là chị ta đúng không? - Bờ môi cô run rẩy
- Anh không muốn giấu em nữa, đúng là vậy nhưng anh không cố ý gạt em.
Bàn tay anh định chạm vào cô thì liền bị cô hất ra, nước mắt cô rơi càng nhiều hơn
- Vậy chị hai Ân Ân có phải chị ấy không? Phải hay không?
Không phải, không phải, Lâm Hạo em cầu xin anh hãy nói là không phải đi, xin anh đấy…
Anh biết sự thật sẽ làm cô đau đớn nhường nào, nhưng anh không cách nào gạt cô thêm nữa
- Phải, là cô ấy, nhưng tụi anh…
Đáng tiếc lời giải thích của anh đã bị giọng nói khác quá ngang
- Phải thì được rồi, nói về tài năng qua mặt người khác tao còn phải học hỏi mày đấy…
Nhưng rốt cuộc, bóng hình cô dần dần biến mất, ngay cả chấm nhỏ cũng không còn nhìn thấy nữa.
Sự đau khổ cùng cái giá lạnh đến tột cùng nhấn chìm trái tim anh.
Tại sao, tại sao trước giờ đều là như vậy, ông trời luôn ban cho anh một chút ấm áp và ngay sau đó tước đi tất cả mọi thứ.
- Phương Ly, em không thể tin anh lần này sao?
………………
Cả ba người cùng nhau ra xe, chỉ mới giây trước thôi cô đã mong biến mất khỏi nơi này, đi đâu cũng được chỉ cần không nhìn thấy người con trai đó nữa.
Nhưng giờ đây, ngay khi cánh cửa xe được mở ra, cô liền quay đầu nhìn lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô bảo không tin anh, vậy thì cô đang chờ đợi điều gì?
- Phương Ly, đừng khóc, con người ai chẳng có lúc sai lầm, cậu có phải đã gả cho anh ta rồi đâu? Mọi chuyện vẫn có thể bắt đầu lại được mà! - Hiểu Lam cố an ủi cô
Khi nghe xong những lời của Hiểu Lam cô lại một mực muốn khóc hơn, vì nhớ đến hôm đó ở bệnh viện, Lâm Hạo cũng đã bảo muốn cùng cô quên hết chuyện cũ làm lại từ đầu.
Rốt cuộc thì đâu mới là bắt đầu của cô…
Giang Tuấn luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc của cô, nhẹ nhàng nhưng cố tình quay đầu cô về phía mình, quyết không cho cô nhìn lại phía sau nữa, buộc trong mắt cô chỉ còn mình anh.
- Mọi chuyện qua rồi, nghe anh, chia tay cậu ta đi, để anh được yêu em.
Chứng kiển cảnh tượng này, Hiểu Lam hiểu ý lên xe ngồi đợi trước
- Em nên rời khỏi Lâm gia đi, nhìn thấy cậu ta ta em sẽ mãi không thể vui vẻ trở lại… hà cớ gì cứ ép bản thân mình đau khổ, từ bỏ đi, hắn ta không yêu em
- Rời khỏi đó…không…Ân Ân…- Môi cô mấp máy âm thanh cực nhỏ, trong nghẹn ngào đau khổ nhưng Giang Tuấn vẫn nghe thấy
Cô có thể vì hận người con trai đó mà biến mất nhưng còn con bé, con bé có tội gì đâu chứ.
Nhưng suy nghĩ của cô rốt cuộc cũng bị xóa tan
- Anh biết em yêu Ân Ân, nhưng chị ruột nó trở về rồi, còn cả Lâm gia yêu thương nó, em có thể một lần nghĩ cho bản thân mình có được không?
Thời gian chờ đợi câu trả lời của cô dài như hàng thế kỉ, nhưng rốt cuộc điều anh mong chờ cũng đến
- Được.