Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 127 : Xin em đừng đi
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Lâm Hạo dẫn theo Ân Ân một mạch xông thẳng vào nhà, toàn thân anh lạnh toát, những suy nghĩ điên cuồng đáng sợ liên tục hiện lên trong đầu.
- Chị Cầm...
- Thiếu…thiếu gia, có chuyện gì ạ? - Tiếng quát lớn làm chị Cầm từ trên lầu khẩn trương chạy xuống
- Phương Ly đâu? Cô ấy có về không hay là không về, hay là đã về rồi lại mất rồi?
- Hả, cậu cậu, bình..bình tĩnh…- Thái độ của anh làm chị phát hoảng
- Tôi hỏi sao chị không trả lời, tôi hỏi Phương Ly đâu?
- Em…em ấy ở…ở…
- Ở ĐÂU?
- Trong…trong bếp…
Khỏi nói chị cũng đoán ra được, hành động tiếp theo của thiếu gia là để lại bé Ân cho chị rồi lao ngay vào bếp.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trái tim anh mới dịu đi được. Chỉ cần lâu thêm một giây nữa mà cô không xuất hiện thì chắc anh sẽ sụp đổ mất.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, suýt chút Phương Ly đã bị sượt dao mà cắt nhầm vào tay.
Không sao, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cho cô đau khổ nốt lần này đi.
Bữa ăn hôm nay…có lẽ là bữa ăn cuối cùng rồi…
- Phương Ly, em xong chưa, đại thiếu gia vừa về đấy. - Chị Lan lật đật chạy vào rồi quay sang anh - Nhị thiếu gia, cậu cũng mau ngồi vào bàn đi, tụi em dọn cơm lên, mau lắm!
- Tôi không muốn đi. Ngược lại, chị có thể đi được không? - Lâm Hạo nói nhưng mắt không hề nhìn chị
- Hả, cậu…cậu mới nói gì cơ? - Chị Lan đứng hình
- Chị, mặc kệ anh ấy, mình dọn cơm lên đi!
Lâm Huy mới đi làm về đói móc đói meo, cố chờ đợi đồ ăn được dọn lên bàn. Nhưng vừa cho đũa đầu tiên vào miệng anh đã vội phun ra.
Cái thứ vừa đắng vừa chát vừa mặn vừa nhạt này là gì vậy?
Quan trọng hơn con bé Phương Ly này quá cao siêu, hình thức và mùi thơm đều đầy đủ tại sao hương vị lại ra thế này? Đến đầu bếp nổi tiếng cũng phải bái nó làm sư phụ.
- Em trai này, nếu không bảo bữa ăn này do con bé Phương Ly nấu anh còn cho rằng giống trên tivi, giúp việc định hạ độc vào đồ ăn để trừ khử chủ nhà, sau đó…Này! Em đang làm gì thế?
Lâm Huy định gào thét ngăn cản đừng ăn thì nhìn sang em trai mình đã và đang cho vào miệng nhai nuốt, gương mặt chẳng thể hiện bất kì cảm xúc nào.
- Anh nói gì? - Cô cố kìm nén bản thân không xúc động, lạnh lùng hỏi
- Nhưng đến giờ anh mới biết, tình yêu kì thực rất tàn nhẫn cũng rất ích kỉ, anh không thể để em đi, bởi vì anh yêu em và anh cũng tự tin rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho em. Một lần này thôi, tha lỗi cho anh vì đã không nói ra chuyện về cô gái đó, xin em hãy ở lại đi, kể từ sau này anh sẽ không tiếc tất cả để bảo vệ nụ cười của em…
Đôi mắt cô ngấn lệ, câu xin lỗi cuối cùng đó của anh, chỉ một câu thôi đã khiến cho mọi lý trí mà cô nỗ lực bảo vệ gần như vỡ vụn mất rồi!
Điện thoại trong túi reo lên ba hồi chuông như thức tỉnh cô
Người ở đầu dây bên kia rất phấn khởi, rất vui vẻ bởi vì cô sắp trở về bên anh
Lời nói lúc chiều hiện ra trong đầu
"Anh cho em thêm vài tiếng đồng hồ để tạm biệt Ân Ân, tối nay, em sẽ rời khỏi đó."
"Được, vậy anh đến đón em."
"Không cần đâu, tự em sẽ đến."
"Em chắc chứ?"
"Nhất định."
"Phương Ly, anh biết em là người nói được làm được, nhưng anh không thể không lo lắng. Hứa với anh, lần này, tuyệt đối đừng xiêu lòng trước những lời giả dối của cậu ta, cũng đừng để anh đau lòng nữa, được không?
Phải rồi, cô không thể tiếp tục càng ngày càng lún sâu nữa, chuyện xảy ra lúc chiều khiến bản thân chưa đủ đau khổ sao? Mọi thứ từ đầu đã là sai lầm, sai thì phải sửa, cô sẽ trả lại cho anh cuộc sống như anh mong muốn.
Hơn nữa, đã hứa với Giang Tuấn rồi. Không thể đổi ý ngay lúc này được.
- Nhị thiếu gia, anh nói xong chưa, chắc anh đóng kịch cũng mệt rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?
Lâm Hạo thẫn thờ bất động tại chỗ, không thể nào tin được.
Cuộc đời anh chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc cho người khác thấy nhiều như vậy
Những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng của anh
Vậy mà một tia sáng cũng không có…
Không được, bằng mọi giá anh nhất định phải giữ cô ở lại.
Cô gạt mạnh tay anh ra, hướng về phía cửa mà bước đi. Nước mắt như những giọt sương mai lăn dài hai bên gò má.
_RẦM_ Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang đến phía sau