Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 128 : Người em yêu là anh

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Hạo lập tức ngã xuống sàn khiến căn phòng vang lên tiếng động lớn.



Cơn đau dạ dày lại đột ngột quặn lên làm mọi thứ trước mặt anh tối sầm lại.



Từ nãy đến giờ, anh đều gồng người lên chịu cơn đau như xé nát thân thể để giữ cô ở lại, nhưng rốt cuộc chỉ là vô ích.



Cô vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng ấy mà bỏ đi, mà rời khỏi cuộc đời anh…



Sắc mặt Lâm Hạo ngày càng trắng bệch, ngay cả tai cũng ù đi không nghe ra được rõ được âm thanh gì, nhưng anh đã cảm nhận được hơi ấm của cô đang kề bên.



Đây không phải mơ chứ?



……………..



" Người nhà xin hãy chờ ở bên ngoài"



Cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt. Đèn phòng nhấp nháy cháy sáng



Lâm Huy ngồi dựa vào tường bất động, mắt dán chặt vào cửa phòng cấp cứu.



Còn Phương Ly, cô thật không muốn khóc một tí nào, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống, trong đầu tua đi tua lại hình ảnh ban nãy.



Người con trai đang nằm trong căn phòng đóng kín kia đã ngất đi với bộ dạng đau đớn trước mặt cô, mồ hôi đầm đìa, trước khi mất đi ý thức còn không ngừng gọi tên cô, xin lỗi cô, bàn tay cố sức với lên không trung như muốn giữ lấy cánh tay cô ở lại.



Cô…chỉ trừ phi không có trái tim mới cứ thế bỏ mặc anh mà rời đi thôi…



- Lâm Hạo sẽ không sao đâu, chỉ là căn bệnh đau dạ dày, từ nhỏ đến lớn luôn như thế, hễ ăn uống không theo quy định, hay ăn phải món nấu không đúng vị của mình là bệnh lại tái phát.



- Anh nói sao cơ? Chuyện này…sao em chẳng biết gì cả?



Mà khoan đã



Nếu đúng như lời đại thiếu gia nói



Thì có lẽ nào Lâm Hạo bị thế này là do ăn phải đồ ăn cô nấu



Nếu như anh vì nguyên nhân đó mà xảy ra chuyện…



- Em trai anh là vậy, từ nhỏ đến lớn nó không giỏi bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ của mình cho người khác, đến kẻ làm anh này cũng phải quen với việc nhìn sắc mặt mà đoán ý của nó, nhưng lúc nãy…



- Thế nào ạ? - Cô thẫn thờ hỏi



- Là lần đầu tiên anh nghe nó đứng trước mặt một người nói ra những lời chân thành như vậy, quả nhiên là đối với người mình yêu thì sẽ khác.



- Anh lầm rồi, anh ấy không yêu em, người anh ấy yêu vẫn là…- Phương Ly lại uất ức muốn khóc thật to



- Ý em là Lưu Nhã Đình? Chuyện hai đứa nói khi nãy là thật sao? Cô ta gặp lại em trai anh rồi?



- Phải, thậm chí họ còn quay lại với nhau, cùng Ân Ân ba người rất vui vẻ.



- Không thể nào có chuyện đó được! - Lâm Huy rít lên




- Không, là trẻ lên năm!



- "…"



- Trẻ lên ba vẫn chưa biết chơi trò giận dỗi là gì đâu! - Cô nói tiếp



- "…"



Cô biết anh độc tài đến mức lúc giận lên người khác nói gì cũng không nghe.



Nhưng mà…cho rằng cô sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao?



- Lần cuối, rốt cuộc anh có ăn không?



- Không! - Ai đó vẫn kiên định trước sau như một



- Không ăn thì em sẽ ăn! Ai thiệt ráng chịu!



- Lâm Hạo: "…"



Đừng bảo trước giờ cô luôn dùng cách này để mà chăm Ân Ân đấy nhé ‼!



- Ăn xong rồi em lại đi nấu, nấu đi nấu lại đến sáng mai, sáng mai nữa cũng được, đến khi nào anh chịu ăn thì thôi! - Cô như phẫn uất mà hét lên, nước mắt lại từ từ rơi xuống



- Được rồi, là anh không tốt, em đừng khóc nữa.



Con gái hình thành từ nước quả không sai!



Phương Ly vội vàng cúi đầu xuống, lúng túng quệt đi.



Nếu biết nước mắt có hiệu quả như vậy thì ngay từ đầu cô đã không thèm tốn công tranh cãi với anh rồi ‼!



Cô chầm chậm đút từng muỗng cháo cho anh, cẩn thận không làm đổ cháo ra ngoài, xong rồi dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau đôi môi khô cho anh.



Nhưng giữa chừng tay cô liền khựng lại, đầu óc thẫn thờ mông lung khi nhớ đến…



Anh đã dùng đôi môi này để mà hôn cô gái ấy, lại còn là trước mặt cô



- Lúc đó…là cô ta chủ động, không phải anh. - Anh biết được cô đang nghĩ gì



- Có khác nhau sao? - Cơn ghen tức làm cô mím môi thật chặt - Thì cũng đều là hôn thôi!



Vừa dứt lời, người trước mặt liền nhổm dậy kéo hai tay rồi ấn người cô xuống giường. Sau đó anh chùng người xuống, càng lúc càng gần, đôi môi mỏng của anh dường như muốn chạm vào môi cô.



Cô cảm nhận được bàn tay của anh nóng ran, cũng cảm nhận được hơi thở của anh trở nên gấp gáp.



Quá bất ngờ, quá đột ngột, Phương Ly chẳng kịp hoàn hồn để biết chuyện gì, muốn la lên nhưng cổ họng cứ nghẹn không phát ra âm thanh được.



Rốt cuộc anh bị bệnh đau dạ dày hay là bệnh não? Nơi này là bệnh viện đấy? Lại còn cái tư thế gì thế này?