Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 130 : Lòng tốt có bao nhiêu phần là thật

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


- Em nói gì, chẳng phải anh là người hiểu rõ nhất sao?



- Em… - Giang Tuấn mím chặt môi.



- Lúc nãy Hiểu Lam gọi điện xin lỗi em, còn bảo là nếu như không đi công viên giải trí thì em đã không thấy cảnh không nên thấy rồi đau lòng đến độ này. Đáng lẽ ra nên đi siêu thị mới đúng.



Trầm ngâm vài giây Phương Ly khó khăn thốt lên tiếp



- Cậu ấy nói vì anh bảo em thích nhất là nơi này, anh muốn dẫn em đi từ lâu nhưng do chúng ta giận nhau anh không tiện lên tiếng. Hơn nữa nhất định phải là chiều hôm nay vì những ngày khác anh đều không rảnh. Chưa hết, khi thấy chị Nhã Đình cùng Lâm Hạo…sắc mặt và lời nói của anh vô cùng bình tĩnh, giống như đã biết trước họ có quan hệ gì và sẽ xảy ra chuyện gì. Em rất muốn nghĩ mọi thứ chỉ là trùng hợp nhưng mà…



Rồi cô giương đôi mắt sóng sánh ngấn lệ lên nhìn anh



- Lúc nãy anh cứu em, anh cũng đã sắp đặt mọi chuyện, đem người bạn thân nhất của em vào trong kế hoạch của anh, khiến cho em lẫn người em yêu phải đau khổ dày vò, vậy thì chúng ta xem như không ai nợ ai.



Thật ra, cô không hề hận anh hay trách anh.



Cô biết anh tuyệt nhiên không phải người xấu, chỉ là đã chọn sai cách để có được tình yêu của cô.



Cô không thể cho anh tình yêu, ngược lại còn mang đến cho anh bất hạnh, tốt nhất là cuộc sống của anh đừng nên dính vào cô.



- Em biết không, từ trước đến nay anh không bao giờ tin cái gì gọi là số mệnh. Vận mệnh luôn nằm trong lòng bàn tay anh, phải do anh xoay chuyển cho đến khi gặp em. Từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã chẳng cách nào quên được em, hết lần này đến lần khác bị nhấn chìm trong nỗi đau khổ dày vò anh vẫn không buông bỏ được em. Cho nên anh đã thật sự tin rằng, em chính là vận mệnh của anh. Rốt cuộc anh phải làm thế nào…



Giang Tuấn giống như bị ép vào đường cùng, đau đớn ngẹn ngào nói ra những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng



Cách cửa sổ khép hờ bị gió sổ tung, tấm rèm trắng bay bay trong cơn gió lạnh.



Lạnh buốt, giống như trái tim anh bây giờ vậy…



Khép mi để nước mắt chảy dài, không một chút quyến luyến, Phương Ly thấp giọng nói



- Em xin lỗi…nhưng có làm thế nào cũng không được, vì em tuyệt đối không phải người con gái mà đang chờ đợi đâu.



Lần cuối cùng



Xin anh hãy rời khỏi cô, buông bỏ sự cố chấp này, anh nhất định sẽ có một tình yêu tuyệt đẹp…



- Em không cần phải xin lỗi anh, em không làm sai gì cả, lỗi là do anh…



Nỗi đau lần trước vẫn chưa nguôi vậy mà lần này lại tiếp tục, anh cố gượng cười



- Là do anh quá yêu em…



Giang Tuấn quay lưng lại, từng bước rời khỏi cô, cánh cửa đóng sập lại trước mắt cũng như ranh giới mà cô đã vạch ra với anh.



Tiếng đóng cửa làm lòng cô đau buốt như kim châm, bất giác tóm chặt tay áo Lâm Hạo.




- Tại sao năm đó chị lại làm như vậy, Ân Ân chỉ mới 4 tuổi nó rất tội nghiệp chị biết không, cả Lâm Hạo nữa, vì chị mà suốt hai năm không thể mở lòng với người khác, luôn ray rứt về cái chết của ba mình. Chị khi tỏa sáng trên sân khấu thì đã có một người ngồi luôn ở góc tối đau khổ vì chị và một đứa trẻ mãi sống trong quá khứ để mà chờ chị trở về chị biết không?



Suốt đêm qua Nhã Đình đã suy nghĩ kĩ những điều mình cần nói, cho dù Phương Ly có nói gì, kết quả cũng không đổi.



- Con người ai chẳng có lúc sai, năm đó chị còn trẻ, suy nghĩ không thấu đáo nên đã lựa chọn sai lầm, bây giờ chị hứa sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại của mình để sửa sai, bù đắp cho Ân Ân. Còn về Lâm Hạo chị sẽ cố gắng hết sức để tụi chị quay lại như lúc xưa.



- Quay lại như xưa, ý của chị thế nào, trong khi bây giờ em mới là bạn gái của anh ấy?



Nhã Đình đưa bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Ly, chợt hạ giọng tha thiết



- Phải đi đến tình cảnh này bản thân chị cũng rất đau lòng. Bây giờ vẫn còn kịp, em buông tay đi, sau này chúng ta vẫn có thể làm chị em như trước đây.



- Chị đau lòng chẳng lẽ em không đau lòng, em cũng đã xem chị như chị ruột của em chị biết không. Tại sao lạt gạt em, còn cùng Giang Tuấn diễn một màn kịch khiến em đau khổ đến chết đi sống lại.



- Em biết cả rồi sao? Đừng trách Giang Tuấn, anh ấy có làm gì cũng là vì yêu em, có được tình yêu của anh ấy, biết bao cô gái cầu còn không được. Anh ấy cũng là vận mệnh ông trời ban cho em, em việc gì phải cố chấp...



Phương Ly giật lại bàn tay đang bị nắm chặt, nâng môi thành nụ cười nhạt



- Chị Nhã Đình, em không xinh đẹp nổi tiếng như chị, hát không hay bằng chị, dịu dàng cũng không bằng...lại càng không có quan hệ máu mủ với bé Ân, nhưng điều khiến em tự hào nhất là em yêu họ bằng cả trái tim mình, không màn vật chất danh lợi, kể cả khi họ không có gì em vẫn sẽ bên cạnh họ, chăm sóc họ.



- Em…



- Còn nữa…xin chị đừng đem Giang Tuấn ra làm bia đỡ đạn để ngụy biện việc chị muốn quay lại với Lâm Hạo là thuận theo ý trời, là muốn tốt cho tất cả, đây là chuyện của ba người chúng ta.



Phương Ly từng câu từng chữ dứt khoát gãy gọn, rồi quay người lại mặc cho những lời đầy tự tin đến nực cười vang đến phía sau



- Phương Ly, em vốn không biết, người mà em đối đầu không phải là chị, mà là ông trời. Vì vậy, em không bao giờ thắng được đâu! Buông tay là cách duy nhất để em không đau khổ về sau, rồi vẫn làm em gái của chị, có gì không tốt?



Những lời vừa rồi có thể xem như một lời tuyên chiến của chị ấy không?



Nhưng chuyện đó làm sao quan trọng bằng trái tim cô đầy xót xa và đau âm ỉ.



Bởi vì kể từ giây phút này bản thân đã mất đi một người chị em tốt…từng cùng chung niềm vui, chung hoạn nạn.



Mới đi được vài bước chân Phương Ly đã khựng lại khi phát hiện một bóng dáng sừng sững trước mắt mình



Giang phu nhân ‼!



Nhã Đình đứng cách đó không xa, toàn thân run rẩy, gần như không đứng vững nổi.



Sao bà lại tự dưng lại xuất hiện ở đây, bà không nghe thấy gì chứ?



Nếu như…nếu như…là có thì mọi hào quang cô đang có chẳng phải trong nháy mắt sẽ biến thành tro bụi hết hay sao?