Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 131 : Sợ em quên mất anh
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
"Cô đến tìm cháu?"
"Phải"
"Không biết là có chuyện gì ạ?"
"Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng!" - Giang phu nhân gằn giọng
"Cháu sao?"
_CHÁT
Âm thanh chói tai vang lên không nhưng không đủ dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong người Giang phu nhân.
Phương Ly đưa tay ôm một bên má đau rát. Những giọt lệ trong suốt từ khóe mắt rơi xuống gò má trắng bệch, nắng chiếu vào khúc xạ tia lấp lánh.
Từ nhỏ đến lớn cô đã từng bị đủ thể loại người không ngần ngại xuống tay với mình, bạt tay này không phải mạnh nhất nhưng lại khiến cô đau đớn nhất.
Bà thu tay về, chợt bàn tay khựng lại giữa không trung, từng ngón khẽ run, nơi lồng ngực nhói lên một hồi khó chịu.
Chuyện gì thế này? Sức khỏe bà không phải quá tốt nhưng chỉ dùng lực cho một cái tát thì cũng không đến nỗi như thế…
- Cô…cháu…
- Cô giỏi lắm. Rốt cuộc con trai tôi có lỗi gì với cô mà cô biến nó ra bộ dạng người không giống người thế kia?
- Sao…Giang Tuấn…- Phương Ly thất kinh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì
- Tối hôm qua nó uống rượu say còn dầm mưa đến tận khuya, khi về đến nhà đã sốt li bì, vết thương trên tay không ngừng chảy máu nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện. Tôi đành gọi bác sĩ đến khám cho nó, trong cơn mê nó không ngừng gọi tên cô rồi hỏi rằng rốt cuộc nó có điểm nào không tốt, sao cô lại tàn nhẫn với nó như vậy?
Phương Ly đứng bất động như một cái xác. Việc mà cô sợ nhất rốt cuộc cũng xảy ra rồi. Người con trai đó vì mất cô mà bất chấp làm ra chuyện tổn hại chính mình.
Sao anh lại ngốc đến vậy?
Cố ngăn tiếng nấc trong cổ họng, cô cất giọng nói
- Cháu rất tiếc về chuyện đã xảy ra với Giang Tuấn, nhưng cháu từ đầu đến cuối làm theo những gì mà cô nói, cố gắng rời xa anh ấy, cố gắng để anh ấy từ bỏ hy vọng với cháu. Với lại, cháu…
- Còn ngụy biện, hạng con gái như cô tôi chẳng quá rõ, tham lam vô độ dễ gì chịu từ bỏ mỏ vàng. Hôm qua cô lại bị người ta đánh ghen chứ gì, rồi con trai tôi phải thay cô chịu một nhát cứa vào tay đúng không?
- Chuyện…chuyện đó…- Cô không cách nào phủ nhận rằng bản thân đã liên lụy đến anh
- Tôi nói cho cô biết tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, tôi xem nó như báu vật, nếu như nó có chuyện gì…nếu như nó thật sự xảy ra chuyện gì cô đừng nghĩ mình sẽ sống yên ổn với tôi!
- Là ai làm? - Lâm Hạo đau đớn đưa tay khẽ vuốt má cô
- À, không sao, là vết tát của chị hôm qua đánh ghen nhầm, chẳng thấy đau mấy nhưng không hiểu sao hôm nay lại đỏ vậy không biết!
Giọng điệu cô như thể đã phải chịu quá nhiều đau khổ nên mới cảm thấy những việc này chả đáng gì.
Phương Ly không dám nói là do Giang phu nhân đã làm, hơn nữa anh và bà ấy có xích mích với nhau từ trước, nếu anh biết nhất định sẽ lớn chuyện
- Thật không?
- Thật mà.
Không đúng, vết tát rõ ràng rất mới. Hơn nữa anh còn khẳng định chắc chắn là cô vừa khóc, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
- Là anh không tốt, thời gian này anh không thể bảo vệ em.
- Không, không phải lỗi của anh, anh mau khỏe lại rồi xuất viện chính là điều em mong muốn nhất. - Cô nở nụ cười dịu dàng
- Thật ra anh đã khỏe, nhưng bác sĩ lại nói với ông anh cần ở lại theo dõi. Anh thấy không cần…
- Vậy thì anh nên nghe bác sĩ đi, em cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh em còn có nhiều người nữa mà.
- Dù là vậy anh cũng phải xuất viện. Bởi vì tuy anh muốn có người thay anh bảo vệ em nhưng anh lại sợ…
- Sợ á? Anh sợ gì? - Cô tưởng mình nghe nhầm
Lâm Hạo nắm lấy tay cô đặt tay lên ngực anh, nhịp tim của cô đột ngột lỡ mấy nhịp, mặt nóng bừng lên.
- Sợ rằng khi có người bảo vệ em quá tốt thì em sẽ không cần đến anh nữa, thậm chí là quên mất anh. Cho nên chỗ này rất đau, rất khó chịu…
- Anh…
Một chất lỏng ấm nóng chảy thẳng vào tim, sau vài giây Phương Ly mới định thần lại. Sau đó cô nhào đến, vòng tay qua thắt lưng của anh rồi gắt gao ôm chặt lấy.
Kẻ ngốc này, sao quá giống con nít như thế, bệnh tình của mình thì không lo lại đi lo chuyện vốn dĩ xác suất xảy ra bằng 0 như thế.
Cô có thể quên anh? Quên đi ánh cầu vồng đẹp đẽ nhất đã xuất hiện trong cơn mưa bất tận bao năm qua của cuộc đời mình.
Trừ phi cô chết đi hoặc là…anh dùng cách tàn nhẫn nhất để phản bội lại tình yêu của cô.
Vế sau sẽ không bao giờ xảy ra đúng không?