Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 134 : Cầu hôn?

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


- Thư, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây. Cũng mười mấy năm rồi nhỉ? - Giang phu nhân tươi cười hiếm thấy, nào ai biết từng chữ từng chữ như đâm sâu vào trái tim bà Thư



- Phu nhân biết mẹ cháu ạ? - Phương Ly kinh ngạc



- Phải, ngày trước cô và mẹ cháu là bạn của nhau, thân nhau chẳng khác gì chị em ruột. - Bà dường như cố nhấn mạnh vế sau



- Vậy mà cháu chẳng biết gì cả. - Rồi cô quay sang người mẹ vẫn đang thất thần hoảng hốt của mình - Có đúng vậy không hả mẹ?



- Phải…phải…- Bà Thư gắng lắm mới rặn ra được hai chữ, ánh mắt vẫn dán chặt nền đất lạnh lẽo dưới chân



- Mười mấy năm qua cậu biệt vô âm tích, đến mấy hôm trước nếu không ngờ con trai của mình thì không biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại nhau. Nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường bệnh mình rất đau lòng, may mắn là…



- Lẽ nào phu nhân chính là người đã đến thăm mẹ cháu hôm trước?



- Phải. - Bà nhẹ nhàng đáp



- Cháu cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân nhiều lắm! - Cô rối rít, cảm ơn vì may mắn bà đã mang tới cho mẹ cô



- Mà hai mẹ con đi đâu vậy? - Bà hỏi lấy lệ chứ trong lòng thừa biết



- Cháu đưa mẹ ra bến xe về quê thưa cô.



Giang phu nhân nở nụ cười nhẹ nhưng lại khiến cô thất thần.



Nụ cười của bà đẹp quá, tự dưng lòng cô thấy ấm áp vô cùng.



Mặc dù những tổn thương trước đó bà mang đến cho cô có lớn thế nào.



Nhưng hôm nay bà một chút cũng không giống như mọi khi, thật kì lạ quá!



- Nghe nói mẹ cháu đã tỉnh lại, cô vui lắm. Mấy ngày nay phải ra nước ngoài hôm nay về mới đi thăm được. Nào ngờ gặp nhau ở đây đúng là sự trùng hợp ông trời sắp đặt.



- Xin cô đừng nói vậy ạ! Bao nhiêu năm xa cách cô vẫn nhớ tới mẹ cháu thật sự đáng quý lắm rồi.



Đừng nói là chỉ mười mấy năm, cho dù là cả đời bà cũng không quên được.



- Thôi thì thế này, cô muốn ôn lại chuyện xưa với mẹ cháu một chút rồi sẽ đưa mẹ cháu về nhà luôn, cháu bận gì thì cứ đi trước đi, thế có được không? - Giang phu nhân lên tiếng đề nghị



- Mẹ ơi, vậy…- Phương Ly quay sang mẹ mình, thấy sắc mặt trắng xanh của bà vẫn không thôi lo lắng



- Con cứ về đi, mẹ nói chuyện với cô một lát rồi mẹ sẽ về nhà, khi nào về đến sẽ gọi cho con. - Bà cố ép mình cười



- Vậy mẹ nhớ gọi con đấy. Cháu xin phép cô ạ. Mẹ, con về nhé!



Bóng Phương Ly vừa xa khuất nước mắt bà Thư lập tức trào ra.



…………………..



Đúng như đã hứa từ hai tuần trước, từ sáng sớm Lâm Hạo đã chở cô rời xa thành phố, đến nơi tổ chức đám cưới anh Tân.



Hôn lễ được tổ chức ngoài trời ở một địa điểm vùng ngoại ô, khách mời không nhiều lắm.



Trong ánh nắng ban mai phủ kín thế gian, bầu không khí trong lành phảng phất hương thơm hoa cỏ nhè nhẹ, khung cảnh buổi lễ hiện ra.
- Nơi này đông người lắm, anh không được làm càn đấy! Chúng ta đi ăn cưới thôi, đừng cướp sóng của nhân vật chính.



Anh khẽ cúi người, với tình cảm sâu đậm nhẹ nhàng đặt lên vòng hoa trước trán cô một nụ hôn.



Một nụ hôn đầy thiêng liêng và trân trọng.



Trái tim cô thổn thức không thôi!



……………….



Bữa tiệc kết thúc, anh bị đám đàn em lôi kéo ở lại ngồi trò chuyện đến chiều, tuy nhiên chẳng động đến một giọt thức uống có cồn nào cả với nguyên nhân mà ai cũng hiểu.



Ánh chiều tà vắt trên trời một mảng màu đỏ vàng, mặt trời to tròn lẳng lặng lặn đi.



Không có bữa tiệc nào không tàn, anh cùng cô chia tay đám anh em của anh để trở về thành phố cho kịp.



Nào ngờ mọi thứ lại không kết thúc êm đẹp như thế.



- Không phải anh không muốn đưa em về mà là chúng ta không thể về.



- Anh thử lại một lần nữa đi! - Cô sốt ruột



Bầu trời cũng đã nhá nhem tối, nãy giờ ngồi trên xe Lâm Hạo đã thử mấy lần nhưng nó vẫn không có dấu hiệu khởi động. Đi được nửa đường lại chết máy, đúng là xui hết sức.



Cũng tại cô đòi anh dừng xe cho mình xuống ngắm cảnh một tí nên mới thành ra thế!



- Giờ này sắp tối rồi chúng ta ở lại đây nhé, sáng mai người của anh sẽ đến đón chúng ta về sớm, bắt họ đến nơi xa xôi lúc này tội họ quá. - Anh quay sang nói với cô



- Đành vậy chứ biết thế nào bây giờ! Nhưng tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đâu? Trong xe à? - Cô thắc mắc



- Nơi này vừa lạnh vừa hoang vu, anh có thể nhưng làm sao nỡ để em ngủ lại đây chứ?



- Vậy thì phải làm sao?



- Hình như cuối con đường phía trước có một nhà trọ, lúc đi anh có nhìn thấy.



- Tốt quá! Nhưng chúng ta đi, thế còn xe?



- Người quan trọng hơn! Xuống đi!



Cô biết anh giàu có nhưng thế này thì cũng có chút…



Quả nhiên như anh nói, có một nhà trọ. Nhưng…nhưng mà…



- Vào thôi! - Anh vừa bước lên phía trước đã bị cô kéo áo giật lại



- Không, không vào đâu…



- Em sao thế, trời vừa tối vừa như sắp mưa, có chỗ ở lại không vào!



- Nơi, nơi này…tên của nó…