Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 135 : Biến mất
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Cô rụt rè đưa tay chỉ về tấm bảng to đùng phía trên, trời nhá nhem tối nên hơi khó nhìn nhưng hy vọng là anh nhìn thấy
"NHÀ TRỌ PHU THÊ"
- Cái tên độc đáo thật! - Ai đó không cần nghĩ ngợi liền phun ngay một câu
- Đây là lúc để bình phẩm tên của nó sao?
- "…"
- Đừng bảo anh không hiểu ý nghĩa nhé. Lúc trước em có đọc báo mạng, có nói nơi này độc nhất vô nhị luôn đấy, không phải vợ chồng thì không được vào đâu. Chúng ta một không phải vợ chồng, hai là không thể ở chung một…
_ẦM…
Bầu trời tối tăm chợt lóe lên tia sáng, tia sét đánh mạnh khiến cô hoảng sợ nấp vào người anh
- Dù sao thì chung phòng với anh thì vẫn an toàn hơn ở ngoài này bị sét đánh đúng không, vào thôi! - Anh ôm ngang người cô kéo thẳng vào
Hai cái này mà cũng có thể đem so sánh với nhau được sao???
- Cho VỢ CHỒNG chúng tôi một phòng!
- Hai vị…quả thật rất xứng đôi. - Cô tiếp tân không khỏi thốt lên, ở đây bao nhiêu năm mới thấy một cặp xứng như vậy.
Có nên nhờ họ chụp ảnh quảng cáo cho nhà trọ không ta?
- Hai vị có đem giấy đăng kí kết hôn hay gì khác chứng minh mình là vợ chồng không? - Quy định vẫn là quy định, cô tiếp tân lên giọng
Lâm Hạo lấy trong ví mình mang theo bên người ra hai bức ảnh đặt lên bàn
Phương Ly tròn mắt kinh hãi nhưng cố giấu.
Bức đầu tiên…hình anh và cô trong lễ phục cô dâu chú rể vào cái hôm anh dẫn cô đi chụp hình cưới.
Bức thứ hai…ảnh anh cô cùng Ân Ân chụp hôm hội trường con bé, đằng sau còn có băng rôn "Chào mừng quý phụ huynh đến với lễ hội mẫu giáo…"
Cứ như một kế hoạch đã được sắp xếp tỉ mỉ từ trước.
Vậy là chỉ một bước đơn giản đã thông qua kiểm định.
Sao cứ cảm thấy…có khi nào mọi thứ không phải là trùng hợp ngẫu nhiên không?
……………..
Phòng tắm đằng kia văng vẳng tiếng nước chảy, Lâm Hạo ngồi ở mép giường, từng ngón tay thon dài khẽ chạm vào cánh hoa trắng muốt của vòng hoa mà cô đã đội ban nãy.
Những hình ảnh lúc sáng hiện đi hiện lại trong đầu.
Trong ánh nắng rực rỡ, lễ đường trang hoàng lộng lẫy, âm nhạc du dương, khách khứa hai bên không ngớt lời trầm trồ khen ngợi, cô xinh đẹp thuần khiết tựa như thiên thần đứng trước mặt anh, sắc môi đỏ thắm, hương thơm thanh khiết, hai má ửng hồng, mỉm cười dịu dàng e lệ.
Lúc đó anh thật sự đã bị chìm đắm, cảm giác đây không còn là lễ cưới của người anh em của mình nữa.
Mà là…
Tương lai, cô nhất định sẽ là cô dâu của anh.
Nhất định anh sẽ không để ai khác ngoài anh cùng cô trải qua thời khắc như thế.
Suốt cuộc đời này, cô cũng chỉ có thể là cô dâu của một mình anh.
Một cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này…
- "..."
Cô hoảng hồn hai mắt trợn tròn
- Hở, ý gì đây hả?
- Anh đùa thôi, nếu em muốn, anh sẽ học hết tất cả những thứ em vừa bảo, còn em…chỉ cần giao tương lai của em cho anh là đủ.
Trong khoảnh khắc đó Phương Ly cứ ngỡ mình đang tan ra trong niềm hạnh phúc.
Rồi có một bàn tay to lớn choàng tay qua eo cô, kéo cô vào vòng tay chìm đắm yêu thương của mình để ủ ấm.
Định đẩy anh ra nhưng trong lòng lại có cái gì đó mách bảo bản thân đừng từ chối, lại càng tin tưởng vào anh, cả người thả lỏng dựa vào anh, đôi mắt đen láy từ từ khép lại.
Ngoài trời cơn dông tố vẫn tiếp tục, nhưng chẳng ai cảm thấy lạnh.
……………
Đã một tuần kể từ cái hôm đi đám cưới. Sáng hôm đó, về đến thành phố được một lúc, Lâm Hạo bảo có hẹn, ra ngoài rồi đột nhiên mất tích.
Phương Ly còn nhớ vào cái buổi sáng cô thức dậy ở nhà trọ có thấy anh nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng mơ mơ màng màng không nghe rõ. Nếu như biết được là ai thì tốt quá.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, không giây phút nào cô không nhớ đến anh nhưng không biết anh đang ở đâu
Điện thoại không liên lạc được, cũng không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào dành cho cô mà chỉ có một lần duy nhất gọi cho anh hai mình bảo có việc quan trọng cần giải quyết rồi cúp máy.
Phương Ly theo chỉ dẫn của anh Huy đã đi đến những nơi Lâm Hạo có thể đến, bao gồm tìm cách hỏi thăm cả đám đàn em anh nhưng mọi người cũng đều không ai biết.
Chẳng phải đã hứa với cô sẽ cùng nhau đưa Ân Ân đi công viên giải trí
Chẳng phải đã hứa với cô sẽ dạy cô học đàn học hát
Chẳng phải đã hứa với cô sẽ là người đầu tiên nếm thử món ăn do cô mới sáng chế ra.
Còn rất nhiều, rất nhiều việc cô muốn cùng làm với anh mà.
Nói biến mất là liền biến mất vậy sao?
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khuôn viên trường. Phương Ly đang ngồi ở hàng ghế đá muốn một mình yên tĩnh thì có một đám người kéo đến, cười vang rất hả hê
- Nói nghe xem, mày đã giấu hội trưởng của tụi tao đi đâu rồi?
- Lâm Hạo chẳng của ai cả, đừng có ăn nói kiểu đó. - Phương Ly trừng mắt nhìn cô ta
- Được được, thế cho hỏi bạn trai của bạn Phương Ly, sao tự dưng anh ấy lại biến mất thế nhỉ…không lẽ là…- Nhã Vi cất giọng giễu cợt rồi cố tình lấp lửng
- Rốt cuộc các người muốn nói gì?
- Mày có biết là chị Nhã Đình cũng nghĩ học mấy hôm nay không?
Hừ, hóa ra là ý này. Lâm Hạo đi đâu cô không biết, nhưng cô tin, tuyệt đối tin tưởng không liên quan gì đến Lưu Nhã Đình.
Bọn họ là vì tấm hình lần trước trong phòng y tế mà đồn đoán khắp nơi, nói hai người hẹn hò bí mật, sớm muộn sẽ công khai.
- Tụi tao đang rất mong khi anh ấy trở về sẽ tuyên bố chị ấy là bạn gái. Hai người họ xứng đôi biết mấy. Còn mày…cút đi xa một chút nhé! Thứ rác rưởi như mày không xứng với anh ấy đâu. - Nhã Vi gầm lên khinh miệt
- Tôi cũng mong các người cút đi xa một chút đấy.
Một giọng nói nam tính cứng rắn vang lên làm cả bọn triệt để quay đầu lại.