Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 137 : Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vượt qua chị

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Mặt trời bên ngoài đã sớm lên cao, nhưng cái nắng mùa thu dường như không còn chút nào ấm áp nữa.



Buổi sáng thức dậy, cô ước những chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ, nhưng tiếc là không phải. Cô đang ở nhà Ngọc Mai. Cả hai cùng nhau đến trường.



Từ tối qua đến giờ Phương Ly không biết mình đã khóc bao nhiêu, mắt sưng húp cả lên. Nhưng có lẽ không khiến cô đau lòng đến chết bọn họ vẫn chưa chịu thỏa mãn.



Những bức ảnh được cho là ảnh hẹn hò của Lâm Hạo cùng Lưu Nhã Đình tối hôm qua đến đầu sáng được phát tán với tốc độ nhanh như phấn hoa bay trong gió, cộng thêm thần sắc và biểu hiện gương mặt Phương Ly lúc bước vào cổng, họ nhanh chóng xác nhận tin tức này là thật.



An Hoa như bị chấn động bởi tin tức sốt dẻo, tiếng hò hét bùng nổ ở khắp nơi.



"Hội trưởng đại nhân chúng ta công khai tình cảm với Lưu Nhã Đình."



"Tôi chưa kịp tặng gương mà đã thành sự thật rồi đấy."



"Trông hai người họ xứng đôi biết mấy."



"Biết ngay là sẽ sớm bị đá mà, đáng đời cho nó."



"Tôi nghĩ hội trưởng phát hiện nó bắt cá nhiều tay nên mới thế."



Phương Ly cắn chặt môi đến bật máu, móng tay ghim sâu vào da thịt, cứ cúi gầm mặt đi vào lớp.



Cách đây ít lâu cô còn từng nghĩ mình là người con gái hạnh phúc nhất, có được tình yêu của chàng hoàng tử.



Kết quả cô sai rồi, Lưu Nhã Đình mới là nàng công chúa xứng với anh ấy.



Thử hỏi đám đông bu quanh đằng kia xem, có phải họ cũng thấy như vậy không?



Tại sao…tại sao chỉ sau một đêm mọi thứ đẹp đẽ trong cuộc đời cô lại trở thành cơn ác mộng. Cô đã làm gì sai mà mọi thứ lại biến thành thế này?



- Tên hội trưởng chết bầm, đứng lại đó cho tôi! - Ngọc Mai hét to giữa sân trường rồi kéo cô đến gần anh



- Chuyện gì?



- Chuyện gì hả? Anh biến mất bảy ngày Phương Ly đau buồn hết bảy ngày, tìm kiếm anh khắp nơi, hóa ra là đi cùng với cô gái khác, lại còn ngoại tình công khai, anh có còn là người không? - Ngọc Mai tức giận muốn lao vào cho anh một đấm



- Chuyện tôi không đến lượt cô xen vào, tự lo bản thân mình trước đi.



Lâm Hạo thờ ơ trả lời Ngọc Mai rồi quay người bước đi.



Phương Ly chẳng bao giờ tin có một ngày Lâm Hạo lại làm tổn thương cô bằng cách này, cô bất chấp tất cả để yêu anh chỉ vì anh từng bảo "hãy tin anh", kết quả lại là thế này đây.



Cô…giống như một món đồ vô giá trị bị người khác thẳng tay vứt đi.



- Phương Ly cậu nói đi, chỉ cần một lời mình sẽ giết chết tên đó cho cậu.




- Em không cần phải thấy có lỗi, tất cả đều là anh tự nguyện.



Phòng học im ắng lại vang lên tiếng khóc thương của người con gái, cùng vạt áo của người con trai ướt đẫm nước mắt mà người con gái đó dành cho người con trai khác.



Nhìn cô khóc đến thê lương, lòng anh càng thêm đau đớn, đau đến tận tâm can.



Tình yêu rốt cuộc là gì trên thế gian này?



Phải chăng chỉ là một trò chơi, đến cuối cùng càng cho đi tình yêu thì lại càng nhận về đau khổ.



Và cô cũng như anh, đều là hai kẻ ngu ngốc sa chân vào trò chơi đó một cách mù quáng.



………………



Buổi trưa Phương Ly về nhà, lúc cô đặt chân vào đại sảnh, lời nói đêm qua lại vang lên



Cô cụp mắt, hít thở vài cái, vì Ân Ân, cô có thể chịu được mà. Nhà này cũng không phải của mình anh ta.



- Chị Cầm em về rồi!



- À…Phương Ly có chuyện này… - Chị Cầm cúi mặt xuống không dám nói thẳng sợ cô đau lòng



- Có chuyện gì vậy chị? - Phương Ly tự dưng thấy bất an



Chị Cầm hai tay xoắn vào nhau, đau lòng thay cô nói



- Phòng của em, có người khác dọn vào rồi. Cho nên…nhị thiếu gia nói…Chị xin lỗi, không hiểu sao đến đại thiếu gia cũng đồng ý rồi!



Phương Ly cắn chặt răng chạy một mạch lên lầu, khi cánh cửa ấy mở ra cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ.



Nhã Đình đang nằm trên giường bên cạnh là bé Ân đang ngủ rất say. Đến tận hôm qua người nằm đó vẫn là cô kia mà.



- Tại sao chị lại ở đây?



- Từ nay chị sẽ ở đây. - Nhã Đình rất bình tĩnh



- Cái tôi hỏi là tại sao chị lại ở đây? - Phương Ly gằn giọng rất to



- Em muốn biết gì thì đi hỏi Lâm Hạo ấy, là anh ấy bảo chị dọn đến đây, ở trong phòng này.



Cả người Phương Ly chết lặng, sau đó cảm thấy rất khó thở như có ai dùng tay bóp cổ mình, lồng ngực bị rút cạn hết không khí, cô càng muốn thở thì không thể nào thở được, cô sắp chết mất rồi.



"Phương Ly, không nên trốn tránh, chuyện gì cần đối mặt thì phải đối mặt"