Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 138 : Rời đi

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Lọ lem thật sự có thể hóa công chúa nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ có thể cùng hoàng tử khiêu vũ đến 12h, sau thời khắc đó mọi thứ đẹp đẽ cô đang mang trên người đều sẽ biến mất.



Nếu hoàng tử không tìm thấy cô ấy cô ấy sẽ vẫn chỉ mãi là một nàng lọ lem.



Cung điện xa hoa lộng lẫy, cuộc sống hạnh phúc đến mãi về sau là giấc mơ mà cả đời cô ấy cũng không với tới được.



**************************



Phương Ly chạy nhanh chân mở cửa phòng Lâm Hạo, lúc ấy trong phòng còn có đại thiếu gia Lâm Huy cùng chị Gia Mỹ, họ vừa thấy cô bước vào thì sắc mặt rất kì lạ, vừa lo sợ vừa hoảng hốt.



Nhưng lúc ấy cô không hề chú ý tới, ánh mắt chỉ chăm chăm dán chặt vào người đang nằm trên giường.



- Anh hai, chị dâu, hai người ra ngoài đi.



Cả hai đều lẳng lặng bước ra để mình Lâm Hạo và cô ở lại.



Anh ngồi thẳng người dậy, lưng tựa vào thành giường. Ánh mắt anh vẫn vậy, hun hút khó đoán cũng không nhìn thẳng vào cô.



- Anh nói đi, anh thật sự quay lại với Lưu Nhã Đình, không phải vì hôm qua anh say nên mới thế! - Cô gào lên đau xót



- Đúng vậy, tôi chấp nhận tha thứ cho cô ấy. - Lâm Hạo bình tĩnh đáp



- Cứ cho là anh rộng lượng tha thứ cho chị ta…vậy còn tôi?



- Thời gian qua cô làm rất tốt, ý tôi là cô chăm sóc Ân Ân rất tốt.



Tốt, anh tưởng đó là những gì cô muốn nghe sao? Điều cô muốn nghe là tại sao anh lại trở thành thế này.



Phương Ly mím nhẹ môi, để cho dòng nước mắt chảy ra, lạc giọng nói



- Tất cả đều là giả hết sao? Thứ tình cảm mà trước đó anh dành cho tôi, những lời anh nói trong bệnh viện, những câu hứa hẹn của anh, kể cả hôm đó níu kéo tôi ở lại Lâm gia…là giả cả sao?



- Phải, đều là giả, không có Nhã Đình, lúc tôi cần người an ủi nhất thì cô xuất hiện, bây giờ không cần nữa, dù sao hai chúng ta cũng không có bất cứ thứ gì ràng buộc, cô đi đâu thì đi.



Phương Ly đứng bất động một lúc lâu, rồi lại tiến đến hai tay nắm chặt cánh tay anh, móng tay cũng ghim sâu vào da thịt anh.



- Có phải anh nói dối, vì có lý do, vì có nỗi khổ nên mới nói vậy đúng không?



Cô vẫn kiên trì với niềm tin của mình



- Anh nói em biết đi mà, chẳng phải đã hứa với nhau rằng có chuyện gì chúng ta sẽ luôn cùng nhau đối mặt sao, chỉ cần anh vẫn yêu em thì em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.



Giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng vang lên anh không ngần ngại hất tay cô ra.



- Lý do gì chứ, đúng là kẻ ngốc lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Tôi ghét nhất cái tính đó của cô. Đừng cư xử như một con ngốc nữa.



Phương Ly kinh động, dây thần kinh cũng ngừng hoạt động.



Tất cả kết thúc thật rồi, từ lúc bước chân vào phòng này gương mặt Lâm Hạo chỉ toàn một màu lạnh lẽo, không nhìn đến cô, không muốn nói chuyện đến cô. Thế thì tại sao cô lại không chấp nhận sự thật là anh không còn yêu cô nữa.
"Không được phép hỏi tôi bất kì câu hỏi nào."



……………………



Lúc Phương Ly ra khỏi nhà đón taxi bầu trời u ám trông thật nặng nề, cứ như tâm trạng lúc này của cô vậy.



Vừa ngồi vào xe được vài phút, cô ngã đầu vào tấm kính, rồi nước mắt thi nhau rơi xuống.



Đột nhiên điện thoại rung lên trong túi cô lấy ra nghe. Là mẹ.



- Alo mẹ…- Phương Ly khó khăn biết nhường nào để khiến mình bình tĩnh lại nghe điện thoại.



- Phương Ly, nếu con đang định về quê thì đừng về nữa, mẹ đang ở…



- Sao ạ?



Cái gì thế này, sao mẹ lại ở đấy? Không nghĩ nhiều cô liền nói bác tài rẽ hướng đi đến đó.



Dọc đường đi trời lại đổ mưa.



- -----Biệt thự Giang gia-------



Vừa đến nơi đã thấy Giang Tuấn đứng trước cổng chờ cô cùng hai chị nữa xách vali cho cô, cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì nhưng mưa to quá không thể nào nói được.



Chỉ là trong cơn mưa mờ mịt ấy, cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng và ấm áp như vậy, còn cùng cô che chung một chiếc ô đi vào trong biệt thự.



Cả dọc đường Phương Ly luôn nghĩ, bản thân vì lí do gì mà không yêu anh?



Giang Tuấn nhìn thấy gương mặt lấm lem không biết là nước mắt hay nước mưa của cô mà không kìm lòng được.



Từ giờ anh sẽ không để cho cô phải rơi nước mắt vì con người không xứng đáng nữa. Cô đã có anh rồi, cũng đã thoát khỏi ngôi nhà đó rồi. Anh sẽ mãi bước cạnh cô, che chở cho cô, và…cưới cô về ngôi nhà này.



Cuối cùng ông trời cũng đứng về phía anh.



Vừa đến sảnh đã thấy mẹ đứng ở đó, Phương Ly không nghĩ nhiều mà chạy đến ôm chầm lấy bà.



- Con ngoan, con đến rồi sao?!



- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?



- Có việc này mẹ nên bàn trước với con mới phải.



- Việc gì ạ?



- Giang phu nhân, bạn của mẹ đã sắp xếp cho mẹ ở đây, con dọn đến đây ở cùng với mẹ nhé, chúng ta sẽ không về quê nữa!



- Mẹ nói sao cơ, con…cùng mẹ ở đây?