Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 139 : Đời này không còn tư cách

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


- Giang phu nhân, bạn của mẹ đã sắp xếp cho mẹ ở đây, con dọn đến đây ở cùng với mẹ nhé, chúng ta sẽ không về quê nữa!



- Mẹ nói sao cơ, con…cùng mẹ ở đây?



Nguyện vọng của Phương Ly là được sống cùng với mẹ, nhưng khi vừa mới tỉnh lại bà nhất mực muốn ở lại dưới quê còn cô thì không thể bỏ học nên ở lại trên này.



Nào ngờ bây giờ lại có thể thực hiện được điều đó.



- Phương Ly, những chuyện buồn con đừng nghĩ nữa. Ngoan nào, có mẹ ở đây. - Bà Thư đưa tay vuốt mái tóc của cô, trong lòng đau đớn khôn nguôi



- Mẹ, có phải…mẹ biết chuyện rồi không?



- Lúc nãy…thiếu gia của con có gọi cho mẹ, nói là con đã rời khỏi đó…- Bà không nói ra vế sau, nhưng ánh mắt thể hiện bà đã thấu hiểu rõ những chuyện xảy ra



Phương Ly đưa tay quẹt mạnh nước mắt trên mặt, kiên cường nói



- Con có buồn chuyện gì đâu ạ. Từ bây giờ được sống với mẹ, con vui còn không hết nữa là…



Con bé ngốc này, sao có thể làm như không có gì được chứ?



Giang phu nhân từ nãy đến giờ vẫn ngồi sofa chứng kiến tất cả, khóe môi không tự chủ nhếch lên nụ cười hài lòng vì mọi thứ không nằm ngoài dự kiến.



- Phương Ly, con mau qua chào phu nhân đi. - Bà Thư nhắc nhở cô



- Phu nhân, con cảm ơn cô, thật lòng rất cảm ơn cô đã giúp cho con và mẹ.



- Ta và mẹ con xem nhau như chị em ruột, sau này hai mẹ con cứ ở lại, xem đây là nhà của mình, đừng ngại gì cả. Con chắc cũng mệt rồi, đi tắm rồi thay đồ đi. - Giang phu nhân điềm đạm nói, những lời dịu dàng ấm áp mà cả đời này Phương Ly cũng không nghĩ mình sẽ được nghe



Xong rồi bà quay sang nói với giúp việc đứng gần đó



- Linh, mau mang hành lý của Phương Ly lên căn phòng lúc nãy ta bảo dọn dẹp đi.



- Không cần đâu ạ, cháu có thể tự làm.



- Cháu đến đây làm khách không phải giúp việc, từ nay về sau có cần gì cứ sai bảo người ở đây. - Bà nhíu mày không hài lòng



- Chuyện…chuyện này…



- Phu nhân nói thế nào thì con nghe thế ấy đi, kẻo cô ấy lại không vui. - Bà Thư nói khẽ vào tai cô nhắc nhở, ánh mắt thì len lén quan sát sắc mặt Giang phu nhân



- Vâng ạ. Vậy xin phép cô con đi.



Phương Ly lên phòng rồi Giang Tuấn cũng rời khỏi. Đại sảnh nhanh chóng chỉ còn hai người



- Cô nên nhớ, trước mặt Giang Tuấn con trai tôi phải cư xử như bình thường, tuyệt đối không được để lộ ra bất kì sơ hở nào, thằng bé rất rất nhạy bén. - Giang Phu nhân trừng mắt nói



- Cái này mình biết rồi, mình sẽ hoàn toàn làm theo những gì cậu nói, cậu yên tâm. - Bà Thư khẽ gật đầu, dù lương tâm dằn vặt vô cùng - Còn chuyện cậu hứa với mình…



Giang phu nhân dửng dưng



- Phải xem thời gian tới biểu hiện của cô như thế nào đã. Bây giờ người Phương Ly yêu thương nhất là cô, hãy làm mọi cách để nó quên đi tất cả những chuyện xảy ra, rồi sau đó, dùng hết sức thuyết phục nó "chuyện đó". Nếu không thì đừng trách tôi nói lời không giữ lời.


Ai nấy đều sợ hãi lập tức làm theo lời anh, không dám chần chừ thêm một phút giây, kể cả Nhã Đình, dù cô linh tính có chuyện không hay.



Giang Tuấn nhào đến nắm chặt lấy cổ áo Lâm Hạo, bất luận là Giang Tuấn hung hăng gào lên những gì Lâm Hạo vẫn không đáp trả



- Cách đây một tháng mày đã nói gì, đem lại cho Phương Ly hạnh phúc là thế này đây sao?



- Tại sao lúc trước nhất quyết giành cô ấy từ tao…nói đi tại sao hả?



- Mày có biết cô ấy bây giờ đang ở nhà tao nhưng chẳng ăn uống được gì cả, không muốn mọi người lo lắng nên cố cho vào bụng, về đến phòng liền nôn ra hết, mặt mày xanh ngắt, ban đêm lại trùm kín chăn mà khóc nức nở, lúc ngủ liên tục bị mê sảng.



- Mày coi Phương Ly là gì hả, đồ chơi hay con cún, chơi chán rồi vứt bỏ.



- Nếu muốn trả thù thì cứ nhằm vào tao, Phương Ly từ nhỏ đến lớn đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở rồi mày biết không?



BỐP - Giang Tuấn thẳng tay vung một cú đấm rất mạnh làm Lâm Hạo té xuống sàn. Anh đưa tay lên quẹt máu ở khóe miệng nhưng lại không nói gì.



Anh có thể nói gì đây, từng câu từng chữ của người trước mặt có gì sai đâu.



Nếu biết trước có ngày hôm nay, phải chi ngày hôm ấy trong bệnh viện anh đừng tiến thêm một bước, chính một bước đó đã khiến cô chịu dày vò đau khổ.



- Sau này, hãy ở bên cạnh Phương Ly, chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy.



Lời nói Lâm Hạo thốt ra cũng như ngàn nhát dao đâm vào tim anh.



Vẫn còn một vế anh không nói



"Luôn phần của tôi."



Giang Tuấn ánh mắt đỏ rực như muốn giết người túm lấy cổ áo Lâm Hạo xốc dậy một lần nữa



- Mày có Lưu Nhã Đình rồi quay sang không cần Phương Ly nữa, vậy hãy trả lại Phương Ly trước đây, trước khi cô ấy quen mày ấy, nhìn thử xem cô ấy bây giờ có khác người sắp chết không?



BỐP - Giang Tuấn tại tiếp tục tung cú đấm vào gương mặt hoàn mỹ của người đối diện



- Ngoại trừ khiến Phương Ly phải khóc mày đã làm được gì, ít nhất tao không giống như mày, mẹ tao đã chấp nhận cô ấy rồi, từ giờ về sau bên cạnh tao cô ấy sẽ không lý do gì để khóc nữa.



- Cậu nói được thì nhớ làm được đấy, đừng chỉ nói.



Câu nói của Lâm Hạo mang tính đe dọa, nực cười là bây giờ anh biết mình chẳng có tư cách làm vậy.



- Tao hỏi mày, mày xin nghỉ làm gì, kết hôn cùng Lưu Nhã Đình thật sao?



- Không liên quan đến cậu.



Giang Tuấn chỉ tay thẳng vào mặt Lâm Hạo



- Mày hãy nhớ lấy, có một ngày tao nhất định sẽ trả lại cho mày những đau khổ hôm nay Phương Ly phải chịu, sẽ khiến mày sống trong day dứt hối hận suốt cả cuộc đời vì đã bỏ lỡ người con gái tốt nhất trên thế gian này.



Mày và Lưu Nhã Đình đó cưới nhau cũng được, cùng nhau nắm tay đi xuống địa ngục cũng được. Tao mặc kệ, tao sẽ đưa Phương Ly đi, cùng bắt đầu lại từ đầu.



Giang Tuấn nói rồi bỏ ra ngoài thật nhanh, phía sau cánh cửa đó là một người tâm khảm bị đau đớn dằn vặt, liên tục đấm mạnh tay xuống nền gạch đến khi chảy máu cánh tay tê dại vẫn không dừng lại.