Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 140 : Em sẽ gả cho anh chứ?

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Cănteen Trung Học An Hoa



Mọi người nhìn chằm vào Phương Ly rồi thì thầm với nhau, một số thì cố tình nói to cho cô nghe thấy.



- Nghe tin gì chưa, hội trưởng bảo từ tháng sau sẽ xin nghỉ học thường xuyên đó! - Nữ sinh 1



- Nghe đâu là để chuẩn bị cưới chị Nhã Đình. - Nữ sinh 2 cố ý nói lớn



- Trời, đẹp đôi quá còn gì, không biết có mời chúng ta không? - Nữ sinh 3



- Hoàng tử thì chỉ xứng với công chúa, còn ai đó trèo cao có té chết cũng là đáng. - Nữ sinh 4 cất giọng khinh miệt



- Phương Ly…cậu đừng nghe, đừng nghe gì hết.



Hiểu An la lên, Ngọc Mai thì ra sức bịt tai cô lại, nhưng trước đó cô đã nghe hết rồi.



Nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt không ánh lên chút sức sống nào, vô hồn, tái nhợt đến hai cô bạn cũng khiếp sợ.



Còn tim cô…gần như đã vỡ vụn.



Cả hai thực không hiểu, hà cớ gì ông trời lại bắt một người tốt như Phương Ly chịu đựng nhiều như thế?



Phương Ly trước kia lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ, cho dù bị bọn họ bắt nạt, thậm chí là đánh đập đến thế nào ngày hôm sau vẫn có thể mỉm cười nói không sao.



Vậy mà bây giờ…



- Nếu như mình rời khỏi đây…hai cậu sẽ buồn lắm đúng không? - Phương Ly yếu ớt hỏi



- Hở? Cậu định đi đâu hả? - Hiểu An tròn xoe mắt



- Mình…chỉ hỏi vậy thôi.



- Tất nhiên là mình buồn, nhưng nếu cậu đi du học hay tương tự thì mình ủng hộ cậu. - Hiểu An gật đầu chắc chắn



- Thật không? - Phương Ly hơi ngẩng mặt lên



- Mình cũng thế, con trai trên thế giới này nhiều lắm, quên cái thằng sở khanh chỉ cần gái đẹp ấy đi, tìm một người đẹp trai hơn hắn gấp vạn lần luôn.



Ngọc Mai và Hiểu An siết chặt tay cô, lời lẽ chân thành khóe mắt cũng chực trào những giọt lệ trong suốt.



- Phương Ly đến anh cũng không biết Lâm Hạo sao lại vậy nữa, anh xin lỗi em, xin lỗi em, thật sự rất xin lỗi em. - Thiếu Dương từ đâu chạy đến bối rối nhìn cô



Anh Thiếu Dương thật ngốc, anh có làm gì đâu mà xin lỗi cô chứ, người nên xin lỗi là cô, xin lỗi vì đã khiến mọi người lúc nào cũng lo lắng cho mình.



Thiếu Dương gấp gáp nói tiếp, chỉ mún xoa dịu nỗi đau của cô



- Dạo này mấy tiết học trong lớp đều không thấy, anh điện thoại cậu ta không nghe, đến nhà cậu ta không chịu gặp, trúng tà, nhất định là trúng tà rồi!



- Em không sao mà, nếu thế thì anh đừng phí công nữa, hãy dành thời gian đó cho Ngọc Mai nhé! - Phương Ly vẫn ráng gượng cười



Ngọc Mai uất ức đập mạnh bàn một cái


Chỉ một lúc sau, cô đã say thực sự.



Gắng hết sức để bật nắp lon bia tiếp theo, nhưng chỉ có thể nâng trong tay, đôi mắt cô lờ đờ, người hơi nghiêng ngả



- Em…luôn muốn nói xin lỗi anh…



- Sao? - Giọng nói cô lúc này khiến anh rất khó nghe ra



- Xin lỗi…vì trước đây…đã dùng những lời lẽ tàn nhất…để mà tổn thương anh. Xin lỗi…vì đã phụ lại…tấm chân tình của anh…



- Không phải anh đã nói rồi sao, em không cần xin lỗi, tất cả đều là anh tự nguyện.



- "…" - Cô không đáp lại, cả người tiếp tục lắc lư nghiêng ngả



- Qua bên đó chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu được không? Em sẽ gả cho anh chứ? - Ánh mắt anh thâm tình, dịu dàng như nước, chất chứa bao hy vọng nhìn cô



- Ừm. - Cô lúc này say đến không còn nhận thức được gì nữa, chỉ gãi gãi cổ mấy cái rồi ừm rất lớn tiếng



Anh biết, anh rõ ràng biết điều đó, dù là thế câu trả lời vẫn làm tim anh rạo rực, cảm giác vui sướng lan tỏa khắp người.



Anh cúi đầu xuống, muốn hôn lên môi cô, muốn chiếm lấy tất cả hương vị ngọt ngào bản thân ngày đêm muốn có. Càng lúc càng gần, dường như chỉ còn cách nhau một chiếc lá mỏng manh thì tiếng cô lại đột ngột vang lên



- Lâm Hạo, nếu như…hôm đó…anh ở trước mọi người…mà cầu hôn…em… nhất định…sẽ đồng ý…



Vừa nói xong, cô liền đổ gục xuống ngủ thiếp đi.



Ngực anh đau đớn từng cơn như bị xé nát!



Hóa ra người cô muốn gả là hắn, từ đầu đến cuối đều là hắn…



Giang Tuấn bế cô vào nhà, chị Linh thấy cô đã say đến không biết gì liền vội vã chạy đến nói



- Thiếu gia, phu nhân vừa gọi điện nói tối nay phu nhân bận quay phim không về được, bảo tôi thức cả đêm canh chừng cô Phương.



- Vậy còn bác gái đâu?



- Dì của cô Phương dưới quê đột nhiên bị bệnh nên mẹ cô ấy về quê một chuyến rồi, chắc ngày mốt sẽ lên.



- Được rồi, cô đi ngủ đi!



- Sao được ạ, thiếu gia mới phải ngủ đi, cậu cũng hơi say rồi, để tôi dìu cô Phương lên lầu rồi chăm sóc cô ấy cho.



- Lời tôi nói cô cũng không nghe đúng không, cứ để tôi là được, không còn việc của cô nữa. - Giang Tuấn kiên quyết, tiếp tục bế cô lên cầu thang, nhưng đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại



- Chuyện này tuyệt đối không được để cho mẹ tôi biết!



- Vâng, thưa thiếu gia!



Chị Linh nhìn bóng dáng hai người khuất sau cầu thang, khẽ thở dài



- Không ngờ thiếu gia lại si tình đến vậy…