Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 146 : Con trai
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
King…kong…king…kong…
Chuông biệt thự reo vang ing ỏi
- Cho hỏi cô tìm ai? - Chị giúp việc ra mở cửa rồi hỏi
- Chào chị, em tìm Ngọc Mai, em là bạn thân năm cấp ba của cậu ấy.
Chị giúp việc nhìn một hồi thì nhận ra
- Cô Phương Ly đúng không, lâu lắm rồi không gặp cô, nghe cô chủ bảo cô sang nước ngoài du học.
- Vâng ạ, em cũng mới về gần đây.
Vừa đi tới đại sảnh là nghe tiếng la rất to, hôm nay nhà Ngọc Mai hình như có khách đặc biệt
- Cô đứng đây chờ nhé, để tôi vào thông báo tiểu thư một tiếng.
- Cảm ơn chị!
- PHƯƠNG LY…CẬU VỀ RỒI!
Ngọc Mai đang đeo tạp dề chưa kịp cởi ra đã chạy tới ôm chầm lấy cô, cả hai cùng xúc động đến rơi nước mắt.
Đóa hoa băng giá trung học An Hoa năm đó bây giờ rất thục nữ, đầu năm nay bắt đầu học tề gia nội trợ, nghe nói anh Thiếu Dương quyết định năm sau rước Ngọc Mai về nhà cho nên bây giờ cậu ấy phải chuẩn bị từ từ.
Cả hai đứng ở đại sảnh ôm nhau thắm thiết.
- Ngọc Mai, mình nhớ cậu quá!
- Mình cũng vậy, mà cậu ăn gì chưa, để mình dọn cơm ra tụi mình cùng ăn sáng nhé!
Nhưng giờ là buổi trưa mà ‼!
Triệu tiểu thư sắp lấy chồng mà còn ngủ nướng thế này sao?!
- PHƯƠNG LY…EM VỀ RỒI HẢ?
Từ trong bếp một thanh niên chạy ra. Dáng vẻ anh tuấn, gương mặt hiền hòa với đôi mắt sáng đó không lẫn đi đâu được.
Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, bị Ngọc Mai ức hiếp rất nhiều nhưng anh ấy vẫn cưng chiều bạn gái như ngày đầu quen nhau. Giả dụ như hôm nay bạn gái muốn ăn cơm, anh ấy liền đến tận nhà vừa dạy vừa nấu.
Hơn sáu năm quen nhau tình cảm giữa họ chỉ đong đầy thêm chứ chẳng hề vơi đi chút nào.
Anh Thiếu Dương, à không bây giờ phải gọi là bác sĩ Lăng mới đúng. Năm đó lúc về ra mắt nhà bố vợ tương lai, anh Thiếu Dương đã hứa nếu thi đỗ làm bác sĩ mới cưới Ngọc Mai, nói được làm được quả thật rất giỏi. Ngày anh đậu trường Y, Lăng lão gia đã đặc biệt làm một bữa tiệc thật hoành tráng để mời tất cả, chỉ tiếc cô không thể tham dự, chỉ có thể gửi lời chúc.
Còn Ngọc Mai bây giờ đã trở thành một nhà thiết kế thời trang có tiếng tăm trong thành phố, nghe bảo được rất nhiều nhân vật lớn theo đuổi, từ giám đốc, phó giám đốc, diễn viên, ca sĩ nhưng cậu ấy chỉ một lòng một dạ với một người duy nhất.
- Anh Thiếu Dương, em đoán hôm nay đồ ăn do anh nấu đúng không, đứng ở đây là nghe thơm rồi! - Phương Ly giơ ngón tay tán thưởng
- Em giỏi thật, thế mà cũng đoán ra, dọn cơm chúng ta cùng ăn nhé!
- Cô bé, tên cháu là Lâm Khả Hinh có đúng không?
- Sao cô biết tên cháu ạ? - Bé gái chớp chớp mắt tròn xoe long lanh
- Vì cô là người quen cũ của ba mẹ cháu.
Nhã Đình không để tâm đến hai người nói gì, ánh mắt chỉ dán chặt vào bé trai đang đứng cạnh Phương Ly kia
Gương mặt non nớt đó, nụ cười đó, ánh mắt đó giống Phương Ly như tạc, không thể nào cô ta tìm đại ở đâu đó về được.
Nhưng mà cô ta làm sao lại có một đứa con trai cỡ năm tuổi thế này?
Chắc không phải là…
Không đâu, không thể nào đâu. Tuyệt đối không thể!
- Thôi chào cháu nhé, cô về đây!
Phương Ly từ đầu đến cuối xem cô gái tên Lưu Nhã Đình đứng trước mặt không tồn tại, bình thản nắm tay Lạc Lạc mà lướt qua.
Nhã Đình quay đầu lại nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ bước lên chiếc xe taxi. Đến khi chiếc xe mất hút giữa đường phố đông đúc, nét hoảng hốt căng thẳng vẫn phủ đầy trên gương mặt cô.
…………………
Phương Ly dẫn Lạc Lạc về đến thì trời cũng sập tối.
Vừa đứng trước nhà đã thấy cửa mở toang, đèn vẫn còn sáng nữa.
Lẽ nào là có trộm?
Chỉ có trẻ em và phụ nữ ở nhà thì thật là nguy hiểm, nhưng mà tên trộm nào dám cả gan lẻn vào nhà cô thì tình hình của hắn còn nguy hiểm hơn.
- Mẹ.
- Suỵt.
Lạc Lạc vừa gọi một tiếng thì đã bị cô làm dấu yên lặng, được rồi, để xem tên trộm nào mà to gan như vậy!
Phương Ly quơ tay lấy chiếc chổi dựng ở góc nhà ra, một cái nữa đưa cho Lạc Lạc rồi ra hiệu đi khẽ về phía tiếng động phát ra ở nhà bếp.
- Mẹ đếm 1,2,3 chúng ta cùng xông vào nha!
- Dạ. - Lạc Lạc gật đầu
- 1,2,3
- AAAAAAA