Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 147 : Em có bằng lòng không?
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Hai mẹ con em dám thông đồng nhau đánh đuổi anh à?
Giọng nói cùng gương mặt điển trai hoàn hảo hiện ra khiến Phương Ly ban đầu thất kinh hồn vía, sau đó đầy nghi hoặc
- Sao anh vào được nhà của em? Em nhớ rõ ràng trước khi đi mình đã khóa cửa lại mà!
Giang Tuấn tay phải đang cầm đĩa đồ ăn nên phải dùng tay trái lấy ra chùm chìa khóa trong túi áo vẫy vẫy
- À, lần trước chủ nhà cũ giao chìa khóa, trước khi đưa cho em anh “tiện tay”nhờ người làm thêm một cái nữa!
Mắt cô trợn ngược lên. Tiện tay!!! Sao nói dễ nghe thế, như vậy là phạm pháp đó đại ca à!
Phải tìm cách lấy lại chiếc chìa khóa đó mới được!
- Mà sao anh tan làm không về nhà mà lại đến đây?
Trên người anh vẫn vẹn nguyên bộ vest chỉn chu khiến cô khó hiểu.
- Đang về thì xe lại bị hư phải đem sửa, đói bụng quá nên anh ghé qua xem có gì ăn được không? - Anh trả lời đơn giản
- Chú Giang Tuấn! - Lạc Lạc chạy đến ôm lấy chân anh đòi bế, không khó nhận ra thằng bé thích anh đến nhường nào
- Khoan đã, chờ chú một chút. - Anh đặt lại dĩa đồ ăn lên bếp rồi cúi thấp người xuống bế Lạc Lạc lên như chơi tung hứng
- Lạc Lạc hôm nay đi học có vui không?
- Dạ có ạ, con quen được với rất nhiều bạn mới.
- Nãy chú ghé qua siêu thị có thấy bán mô hình siêu nhân mà hôm trước con xem tivi bảo là thích, có mua cho con rồi, nhưng mà...nếu thành tích học tập của con mà kém thì chú sẽ lấy lại đấy. - Nụ cười của anh như tia sáng ấm áp, lấy chiếc hộp đặt trên kệ nãy giờ trao cho thằng bé
- Hì hì, Lạc Lạc nhất định sẽ cố gắng, không để chú có cơ hội lấy lại đâu. - Thằng bé lém lỉnh cười ôm chặt món quà vào lòng
Phương Ly nhìn cảnh tượng một lớn một nhỏ trước mặt mà trong lòng thổn thức biết bao nhiêu cảm xúc.
Từ lúc trở về đến giờ mọi thứ thuộc về cuộc sống của hai mẹ con cô đều là do Giang Tuấn anh một tay lo liệu, rồi hôm nay còn gì nữa, dáng vẻ anh vô cùng mệt mỏi sau một ngày làm việc, bụng thì đói, vậy mà nhà hàng sang trọng không đến, trong nhà có đầu bếp cao cấp nấu không ăn lại chạy đến đây định ăn những đồ ăn nguội mà lúc trưa cô nấu còn dư lại.
Cô biết anh chỉ muốn tìm cái cớ để bên cạnh cô và Lạc Lạc.
Nhưng thế này có phải ngốc nghếch quá rồi không?
Buổi tối đẹp trời như vầy đáng lẽ ra anh phải đi hẹn hò, phải tìm một cô gái tốt để quen, rồi thì kết hôn, sau đó sinh cho mẹ anh một đứa cháu ngoan ngoãn như Lạc Lạc mới đúng.
- Được rồi, trong tủ lạnh còn nguyên liệu, anh muốn ăn gì? - Cô trấn tỉnh lại tinh thần, nở nụ cười thật xinh tươi khiến anh đắm chìm
Giang Tuấn thả Lạc Lạc xuống đất, vờ ngẫm nghĩ đôi chút rồi thốt ra một chữ duy nhất
- Em.
Cả ba sau này mãi sống vui vẻ bên nhau như buổi tối hôm nay
Nếu như hắn ta mãi mãi không xuất hiện trước mắt cô
Thì có phải nguyện vọng đó có thể thành sự thật không?
“Phương Ly
Sáu năm rồi, nếu như anh lại nói
Anh yêu em
So với nhiều năm trước tình yêu lúc này càng mãnh liệt hơn
Thì em có bằng lòng không?
Và...
Anh thật sự cũng rất muốn biết
Giờ đây có thật là em không còn yêu hắn ta nữa không?”
.................................
Những tia nắng đầu tiên để xua đi cái giá lạnh của cơn mưa đêm qua khẽ xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng đánh thức Phương Ly. Cô ngồi dậy ngơ ngác một lúc, cảm giác toàn thân hơi đau nhức, hình như tối qua ngủ sai tư thế rồi thì phải.
Thôi chết rồi Lạc Lạc, thằng bé còn phải đi học.
Cô lật đật nhìn phía bên cạnh mình.
Trống trơn. Ngay cả mền gối của thằng bé cũng được gấp lại cẩn thận.
Vội chạy ra khỏi phòng, mở cửa cũng chẳng thấy ai, bất chợt ánh mắt Phương Ly chợt chạm vào mảnh giấy trắng đặt dưới chậu hoa trên bàn
Nét chữ của người con trai vô cùng cứng cáp mạnh mẽ nhưng lời lẽ thì đầy nhẹ nhàng tình cảm
- Đồ ăn sáng anh mua để trên bàn, em ăn rồi đi thử vai cho tốt. Lạc Lạc cứ giao cho anh. Chúc em may mắn.
Phương Ly khẽ cười rồi lại thở dài khi nhớ lại chuyện tối hôm qua, cứ thế này mãi cũng không được.
Sau khi làm vscn, ăn sáng, Phương Ly thay quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng có thêu hoa văn phối cùng một chiếc váy xòe màu đen dài đến đầu gối, mái tóc dài cuốn thành từng lọn nhỏ rũ xuống vai.
Rất đơn giản, rất thanh thuần, trong trẻo như sương sớm, nhẹ nhàng như nắng vàng trải dài trên mặt biển. Thế mới phù hợp với hình tượng nhân vật cô nghĩ đến khi lần đầu nhìn thấy poster phim.
Phương Ly ngắm mình trong gương một lần nữa, nở nụ cười đẹp như cánh hoa anh đào ngày xuân nhảy múa, hôm nay cô nhất định phải thể hiện cho thật tốt, nắm chắc cơ hội này, nắm chắc tương lai của cô.