Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 149 : Hạnh phúc của các người chẳng liên quan đến tôi
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Nhà hàng kiểu Pháp.......
Sau khi gọi món, trải qua nửa ngày, cả hai cô gái vẫn nhìn nhau không nói câu gì, đến khi phục vụ đem thức ăn ra thì Phương Ly mới có phản ứng.
- Cảm ơn.
- Thời gian qua em vẫn khỏe chứ? - Khi người phục vụ rời đi, Lưu Nhã Đình mỉm cười hỏi
- Không khỏe thì đâu có ngồi trước mặt chị như thế này được.- Phương Ly hơi cong môi đáp.
- Thằng bé Lạc Lạc học chung lớp với Hinh Hinh là con trai ruột của em à? Chị không nghĩ là em lại sớm kết hôn và có con trai lớn vậy rồi!
Đằng sau nụ cười bình thản nhẹ nhàng của Lưu Nhã Đình là sự khẩn trương và hoang mang tột độ.
Từ cái hôm tình cờ gặp lại nhau ở cổng trường mẫu giáo đến nay tâm trạng cô lúc nào cũng bất an không yên.
Thằng bé đó rõ ràng đường nét gương mặt mười phần thì đến chín phần giống Phương Ly này, vừa nhìn đã biết là quan hệ ruột thịt, quan trọng nhất là cô còn dò hỏi được cô giáo chủ nhiệm và biết được rằng hồ sơ nhập học của nó không có điền họ tên cha.
Phương Ly bỏ đi sáu năm, thằng bé đó lại khoảng năm tuổi.
Nếu như vậy, thì chẳng phải khả năng lớn nhất là...
Dù đã ngàn lần tự trấn an với mình rằng Lâm Hạo không phải là người như vậy, nhưng mà, nhưng mà...cô vẫn không cách nào khiến bản thân có một giấc ngủ yên.
Phương Ly nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai giễu cợt
- Lưu Nhã Đình, chị đang diễn kịch cho ai xem đấy, chẳng phải chị đã điều tra tôi cùng Lạc Lạc và thừa biết là tôi chưa kết hôn còn gì?!
Nhã Đình ngớ người, sau đó gắng vờ như vô tội
- Em nghe được từ đâu vậy? Cớ gì chị phải điều tra về em chứ?
- Lạc Lạc có phải là con trai của tôi hay không hình như với chị không có chút liên hệ nào thì phải. Sao không nói thẳng ra là chị chỉ muốn biết nó có phải con trai của “người đó” hay không?
- Nếu em không muốn trả lời thì chị cũng không ép. - Sắc mặt Nhã Đình đanh lại, nụ cười đã không còn sức để duy trì nữa
Phương Ly chớp mắt, nửa cười nửa như không
- Nếu không muốn ép tôi nói ra thì chị còn hẹn tôi đến đây làm gì? Còn cố tình thông qua Hinh Hinh dò hỏi Lạc Lạc những chuyện về tôi, biết rõ hôm nay tôi đi thử vai để mà chặn đường gặp tôi. Rốt cuộc chị đang sợ điều gì? Bây giờ chị là nữ chủ mà, ngần ấy năm quấn quýt bên nhau như vậy vẫn không đủ khiến chị tự tin buộc chặt được người đó sao? Sợ Lạc Lạc là con trai anh ta, sợ tôi về đây đem thằng bé giành hết những thứ chị đang có đúng không?
Lưu Nhã Đình chết trân giống như bị ai đó cho một bạt tai, hai má nóng bừng bừng, không nhịn được thốt lên
- Phương Ly, em thay đổi rồi.
Phương Ly điềm nhiên đáp lại trong nụ cười
- Tôi không phải thay đổi mà là trưởng thành. Sự tàn nhẫn và khắc nghiệt của cuộc sống này đã khiến tôi trưởng thành, và cũng chính sự phản bội của các người đã khiến tôi trưởng thành. Tôi phải nói lời cảm ơn, nếu không có các người tôi cũng không thể có ngày hôm nay, dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình.
- Xin lỗi, là em không tốt, em đã quá vô tâm không nghĩ đến cảm nhận của anh, anh đừng buồn, đừng giận em nữa nhé.
- Anh không hề giận em, chỉ là…
- Đồ đạc của anh đã chuẩn bị xong chưa?
- Từ sớm đã xong rồi.
- Vậy còn thuốc, có đem đủ không?
- Đều có đủ.
- Vậy còn...
- Đã có rồi.
- Còn cả...
- Lúc trưa đã bỏ vào.
- Thật ra anh cũng có phần hiểu lầm em rồi. Bởi vì anh là người quá mức cẩn thận, tất cả mọi việc dù lớn dù nhỏ đều có thể chu toàn cho nên em cảm thấy mình có lo lắng cho anh thì cũng chỉ là dư thừa.
Giang Tuấn hơi đẩy cô ra, nhưng hai tay đặt lên bờ vai của cô rồi gắt gao ôm chặt lấy
- Nhưng anh lại thích sự lo lắng đó của em, dù là giả vờ cũng được.
- Đồ ngốc, lo lắng là lo lắng, giả vờ là thế nào. Tối nay anh nhớ ngủ sớm đấy, kẻo mai đi máy bay lại bị mệt. Qua đó đừng làm việc quá sức, phải ăn uống đúng giờ, nếu thấy không khỏe phải gọi bác sĩ.
Giang Tuấn lại ôm lấy cô, cô không hề thấy được gương mặt anh lúc này nở nụ cười hạnh phúc như một đứa trẻ
- Anh không cần gọi bác sĩ, chỉ cần nhìn thấy em sẽ liền khỏe lại.
Cô thật sự không biết nên đáp lại anh thế nào.
- Đợi anh trở về nhé, nhớ là trong thời gian này đừng...
Đừng gặp lại người đó, dù là cố ý hay vô tình cũng không được, cũng đừng nhớ đến, dù chỉ một giây một phút.
Vế sau của anh, định nói nhưng rồi lại thôi.
- Nếu có việc gì cứ gọi cho anh nhé. Dù có bận thế nào anh cũng sẽ trả lời em.
Phương Ly trong vòng tay anh, khẽ gật đầu rồi trầm ngâm ngước mắt lên nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Dưới ánh trăng sáng thuần khiết, bóng hai người chiếu xuống mặt đất như hòa làm một không thể tách rời.