Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 155 : Không thể nào quay lại

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Tình yêu đẹp đẽ là thế nhưng cuối cùng cũng không chịu được sự khắc nghiệt thời gian.



…………………………..



Con trai?



Lâm Hạo cảm thấy khó tin, đó là tên của một người con trai sao?



Người đó có quan hệ gì với cô mà khiến cô trong mơ cũng nhớ đến hắn, thanh âm tiếng gọi lại tha thiết tràn đầy tình yêu thương như vậy?!



Vẻ ấm áp vừa rồi liền biến mất, đôi mắt anh loé lên tia sáng lạnh.



Anh vẫn luôn cho rằng suốt sáu năm qua người con trai duy nhất cô nhớ đến một cách sâu sắc nếu không phải anh thì là người tên Giang Tuấn đó, vậy mà hóa ra vẫn còn có người khác…



Còn có người khác…



- Ưm…



Phương Ly trở mình thức giấc, hoảng hồn khi thấy một gương mặt đàn ông kề sát mình trong gang tấc nên vội đẩy mạnh người đó ra rồi kéo mền che kín người lại, suýt chút nữa là hô hoán lên.



- Nơi này là bệnh viện không phải khách sạn, mà cho dù là phải, nhìn bộ dạng em bây giờ xem, chẳng ai có hứng mà làm gì em đâu!



- “…’’



Sau câu nói cao ngạo của kẻ trước mặt, Phương Ly nhìn ra cửa sổ, ngồi đờ đẫn mất vài giây mới nhận thức được đã và đang có chuyện gì xảy ra.



Cũng may lúc sáng hôm nay Giang phu nhân gọi điện bảo sẽ đón Lạc Lạc tan học và đưa về biệt thự Hoa Hồng nếu không kẻ làm mẹ như cô thật chẳng ra gì.



- Tôi khỏe rồi, tôi có thể về được chưa?



Lâm Hạo nhìn cô hồi lâu ánh mắt đen đầy phức tạp, cuối cùng cũng không nhịn được, khóe miệng lạnh lùng nhả ra bốn chữ



- Lạc Lạc, là ai?



Phương Ly mở to mắt, nhìn trân trân vào anh, thất kinh lúng túng, dù đã nhanh chóng điều chỉnh nhưng dáng vẻ này đã lọt hẳn vào mắt anh.



Gì thế này, sao anh ta lại biết đến sự tồn tại của thằng bé, lẽ nào đã cho người điều tra về cô?!



Không đúng, chẳng phải Giang phu nhân đã hứa là chỉ cần bà ra mặt sẽ chẳng có một ai điều tra được bất kì gì thứ gì về cô hay Lạc Lạc, dù là cuộc sống sáu năm qua ở nước ngoài hay là cuộc sống sau khi cô trở về.



Cho nên không lý nào…



- Anh đang nói ai thế? Đây là lần đầu tôi nghe đến cái tên đó! - Lời nói thản nhiên như không



- Em thật sự không quen ai tên Lạc Lạc?
Giang Tuấn, phải rồi, kể từ khi anh đi công tác Canada về đến nay cả hai không gặp nhau, lúc thì do công việc của anh buộc phải ở lại công ty đến sáng để giải quyết, những âm thanh ồn ào trong các cuộc điện thoại hỏi thăm cô cũng đủ biết anh đang bận túi bụi, vậy mà vẫn không quên quan tâm đến việc ăn uống ngủ nghỉ của cô, rồi lúc anh có thời gian thì cô lại viện đủ lý do từ chối chỉ vì không muốn anh nhìn thấy gương mặt vù của mình.



Nói đi nói lại vẫn là cô không đúng.



Vậy thì hôm nay về sớm một chút, nấu cho anh một bữa cơm thịnh soạn rồi gọi anh đến.



Nghĩ đến điều đó, khóe môi bất giác giương lên một đường hạnh phúc.



Ánh mắt Lâm Hạo tìm đến cô, lặng lẽ, không một ai hay biết.



Nhìn cô mỉm cười anh cũng thấy trong lòng ấm áp mặc dù biết chắc rằng nụ cười đó không phải dành cho anh, mà, có lẽ cả đời anh cũng không còn may mắn được cô cười với anh như thế nữa.



Sự thật là thế gian này rộng lớn như vậy nhưng không có một nơi nào có thể tránh được nỗi nhớ nhung cô nên anh mới đến đây.



Được nhìn thấy người con gái mình yêu từ xa, ngắm cô chăm chỉ làm việc mỗi ngày cũng là một loại hạnh phúc. Đối với người khác thật đơn giản biết nhường nào, vậy mà anh lại phải mất đến những sáu năm.







Hơn nữa, trong hạnh phúc đó lại chứa đựng một nỗi đau thương không ai thấu.



“Trừ phi anh chết đi, tôi sẽ tha thứ cho anh.”



…………….



“Cắt! Rất tốt! Tất cả thu dọn đến địa điểm ghi hình tiếp theo.”



- Nghe nói địa điểm ghi hình tiếp theo của ngày hôm nay là một trường mẫu giáo, mọi người đã chọn nơi nào vậy? - Phương Ly lên tiếng hỏi nhân viên trong đoàn



- À, là mẫu giáo An Huy, cũng ở gần đây thôi!



Phương Ly bất giác nắm chặt tay, người hơi run run.



Chẳng phải đó…là trường mà Lạc Lạc theo học sao?



Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên gương mặt.



Đừng tự mình hù mình nữa, trường đó lớn đến như vậy chắc vì đã gặp được Lạc Lạc, mà cũng không cần lo quá, người bận trăm công nghìn việc như anh ta không lý nào theo mọi người đến đó quay phim tiếp đâu.



- Địa điểm quay phim tiếp theo là nơi nào vậy? - Lâm Hạo sắc mặt băng lãnh thâm trầm quay sang hỏi đạo diễn



- Là…mẫu giáo An Huy. - Đạo diễn lúc này mới sực nhớ ra - Hình như tiểu thư Hinh Hinh cũng đang theo học ở đó?



- Được, tôi cũng muốn xem Hinh Hinh ở trường học thế nào!