Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 156 : Số phận giễu cợt
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
Người ta đều bảo
Anh của sau này có được tất cả
Nhưng kì thực thứ anh muốn có nhất
Từ sớm đã vĩnh viễn rời xa anh
……………………………
_Cắt! Diễn rất tốt! Tất cả giải lao ba mươi phút!
Sao tiếng hô đầy mãn nguyện của đạo diễn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ một cảnh quay được đánh giá là khó lại được kết thúc sớm hơn dự kiến.
Đạo diễn Từ nhìn Phương Ly đang đứng, la to tên cô
- Phương Ly!
- Sao vậy đạo diễn? - Cô quay đầu lại nhìn
- Cô là người mới, lần đầu đóng phim biểu hiện như vậy là rất tốt, sau này phải tiếp tục cố gắng! - Ông là thật lòng nói ra câu này
- Vâng, cảm ơn lời khen của đạo diễn, tôi sẽ chăm chỉ hơn. - Cô hơi cúi đầu, khiêm tốn đáp lại
- Phương Ly, trường mẫu giáo này là trường dành cho con nhà quý tộc đó, kiến trúc đẹp mê hồn, chúng ta đi tham quan một chút nhé! - Hà Mỹ nắm cánh tay cô lay lay
- Hôm nay mình muốn đi một mình, khi nào tiếp tục quay cậu gọi cho mình nhé!
- Cậu, đi một mình để tìm Lâm tổng à?
Phương Ly nhìn cô bạn bằng ánh mắt đen láy trừng trừng
- Cậu đang nói cái gì thế?
Hà Mỹ cắm mặt xuống đất vì biết mình lỡ lời
- Ờ không, chỉ là…mới vừa rồi anh ấy biến mất, giờ cậu lại bảo muốn đi một mình nên…mình tưởng…
- Cậu vứt cái suy nghĩ hoang đường đó đi hộ mình cái. Người mình không muốn gặp nhất chính là anh ta.
Hà Mỹ kinh ngạc vô cùng
- Hở, sao vậy, Lâm tổng tốt thế còn gì, hôm trước còn cứu cậu…
- Nếu cậu còn nhắc tên người đó trước mặt mình thì mình sẽ không coi cậu là bạn nữa!
- Cậu đừng vậy mà, sau này mình sẽ không nhắc nữa đâu!
Phương Ly bước đi, Hà Mỹ nhìn theo bóng lưng, bộ dạng đờ đẫn không hồn phách của bạn mình, lắc đầu khó hiểu.
………………
Khi mọi người vẫn còn quay phim thì Lâm Hạo tách đoàn đến lớp mà Hinh Hinh học. Lúc này bọn trẻ đang được mấy cô giáo cho chơi trò chơi, ca hát trong phòng, đứa nào gương mặt cũng đều rạng rỡ đáng yêu.
Một cô giáo vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhận ra, bởi vì tập đoàn Lâm thị đã quyên không biết bao nhiêu tiền cho trường, vội vội vàng vàng từ phòng học đi đến, hồ hởi cất tiếng
- Anh Lâm, anh đến tìm Hinh Hinh sao?
Những kí ức đó đáng quý biết bao
Anh nên vui mừng mới phải
Nhưng mà…mẹ đã không còn
Người con gái anh yêu thương nhất thì mất hút giữa những tầng mây trắng
Đẹp đẽ là thế nhưng không cách nào chạm tới được
Vậy thì những kí ức đó có khác gì là nỗi dày vò tâm trí
Năm đó khi cô ra đi, mặc dù rất đau lòng nhưng anh biết cô nhất định sẽ trở về
Sáu năm qua, anh đã âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ, chỉ đợi cô xuất hiện, chỉ đợi cô tỏa sáng.
Nào ngờ...cô thật sự trở về rồi, nhưng...không phải một mình.
Vẫn tưởng đâu lần gặp lại này là kì tích ông trời mang đến, cho anh một cơ hội để hóa giải tất cả hiểu lầm, bù đắp lại cho cô tất cả nhưng đau khổ mất mát năm xưa. Nào ngờ nó chẳng những tước đoạt đi tất cả hy vọng trong suốt sáu năm qua của anh, mà ngay đến một tia sáng nhỏ nhoi cũng không còn nữa.
Số phận đang giễu cợt anh sao?
Người ta đều bảo
Anh của sau này có được tất cả
Nhưng kì thực thứ anh muốn có nhất
Từ sớm đã vĩnh viễn rời xa anh
_Cốc…cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa khiến Lâm Hạo thoát khỏi dòng suy nghĩ, dứt khoát xoay người lại, tiến về bàn làm việc.
- Vào đi.
Vị trợ lý đã tìm đến và đưa Phương Ly vào phòng làm việc của giám đốc như anh phân phó, sau đó cúi đầu chào, đóng cửa và rời đi.
Chiếc bàn làm việc sang trọng chắn ở giữa khiến Phương Ly cảm thấy yên tâm mà không hiểu vì sao.
- Giám đốc, xin hỏi anh cho người gọi tôi đến đây là có việc gì? - Phương Ly đứng thẳng trước mặt anh, giọng nói thật xa lạ
Lâm Hạo không trả lời, hai tay đan vào nhau, chống cằm, ánh mắt sâu thâm thúy dán chặt gương mặt cô
Quay mặt đi để thoát khỏi ánh mắt gây khó thở của anh, Phương Ly đảo một vòng xung quanh.
Căn phòng rộng rãi, thoáng mát, nhưng cách bày trí đơn điệu quá mức so với một người làm giám đốc tập đoàn lớn. Nền nhà lát gạch màu đen, bàn làm cũng việc màu đen, tủ đựng tài liệu cũng đen nốt, thật đúng với phong cách của chủ nhân nó, lúc nào cũng tối tăm lạnh lùng, cộng thêm nguyên cây đen trên người anh ta nữa là vừa đủ tạo nên một bộ sưu tập.
Lúc Phương Ly quay đầu lại hốt hoảng giật mình khi anh đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Thân người ngược ánh sáng, gương mặt hắc ám lạnh lùng như quỷ dữ sắp bắt linh hồn cô.
- Anh…- Cảm giác bất an khiến hô hấp của Phương Ly càng trở nên nặng nề, cô hoảng hốt lùi dần
Nhưng nào ngờ cô lùi một bước anh lại tiến một bước đến khi lưng cô bị áp sát lên bức tường lạnh lẽo phía sau.
- Anh…muốn gì?