Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 157 : Cho anh một cơ hội
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
- Thằng bé Lạc Lạc đó…có quan hệ gì với em?
Phương Ly nắm chặt tay, người khẽ run.
Không, cô không thể cứ mãi trốn tránh, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải kết thúc mọi chuyện.
- Thằng bé gọi tôi là mẹ, anh nghĩ là thế nào? - Cô hít sâu để kìm chế hơi thở rối loạn, lúc ngẩng mặt lên, ánh mắt đã quay về vẻ thản nhiên vô cùng
- Đang nghĩ. - Đối phương không nhanh không chậm trả lời
Hai phút sau vẫn không có động tĩnh gì, lòng cô khó chịu như lửa đốt
- Cho hỏi anh nghĩ xong chưa?
- Chưa, chuyện quan trọng không thể nghĩ nhanh được.
- ‘’…’’
Năm phút sau nữa vẫn không có gì thay đổi, Phương Ly thực sự nhịn hết nổi
- Định chơi mèo vờn chuột với tôi đấy à, chuyện đơn giản như vậy mà cũng cần thời gian để nghĩ sao? Anh nghe cho rõ đây, Lạc Lạc là con trai của tôi, là máu mủ ruột thịt của tôi và nó không có liên quan gì đến anh hết, tôi đi đã được chưa?!
- Không đúng, em rõ ràng là chưa kết hôn! - Đôi mắt anh như kết một mảng băng dày xoáy sâu vào cô
- Giám đốc, anh có bị gì không đấy, đã là thời đại nào rồi, không kết hôn mà có con thì lạ lắm à?
- Thế tại sao lần trước anh hỏi em lại bảo không quen ai tên Lạc Lạc?
- Là vì…tôi là diễn viên mới kí hợp đồng với công ty, sợ giám đốc anh biết được tôi chưa chồng đã có con, hình tượng không tốt sẽ không cho tôi diễn tiếp bộ phim này nữa.
Rất nhanh đã trả lời giống như biết trước anh sẽ hỏi như vậy, lại rất hay, rất hợp lý.
- Không đúng, em lừa anh, rõ ràng là em đang che giấu chuyện gì đó! - Anh chụp lấy hai vai cô lắc mạnh, hét lên
Nỗi hận chất đầy trong tim lại tràn về, Phương Ly nhếch môi cười nhạt
- Sao tôi phải lừa anh? Chẳng phải tôi đã từng nói rồi sao, anh có địa vị gì trong lòng tôi mà tôi phải lừa anh? Lạc Lạc thật sự là con trai của tôi, với ai thì anh không cần biết. Anh không thấy nó giống tôi như đúc sao? Ai ai cũng khen tôi của bây giờ xinh đẹp, so với ngày xưa chẳng khác nào vịt hóa thiên nga, “gái một con trông mòn con mắt” anh còn không hiểu à. Vẫn không tin, thế lấy ADN đi xét nghiệm đi, kết quả dù sao cũng chỉ có một mà thôi.
- Em…
Tai Phương Ly ù lên, tự dưng cảm thấy giống như có một ai đó đang điều khiển mình, những lời tiếp theo vốn không phải của cô
- Được. Dù trời có sập xuống anh cũng sẽ không thất hứa.
Giữa đêm trời khuya tĩnh mịch, anh hạnh phúc dịu dàng hôn lên trán cô. Phương Ly khẽ nhắm mắt, hơi ấm từ nụ hôn của anh làm lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp.
Con người ta ở đời đôi khi thật kì lạ, nếu có thể bình yên thì tại sao phải lựa chọn lao vào giông tố.
Người con trai trước mặt, anh ấy chính là bình yên của cô, trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Vì thế, có lẽ cô không nên kháng cự lại số mệnh nữa.
Nhớ về người đó, nhớ về những hồi ức đó chỉ khiến bản thân thêm đau đớn tổn thương…
Hãy quên đi thôi…
………………..
Phía bên kia con đường có một chiếc xe hơi sang trọng đậu lại, kính xe phản quang nên không nhìn được người ngồi bên trong.
Lâm Hạo nhìn về phía cảnh tượng đằng kia, đôi mắt đau khổ khép chặt lại.
Có lẽ sáu năm trước kể từ lúc quyết định ra đi thế giới của cô đã hoàn toàn xóa sổ tên anh.
Vả lại bây giờ cô đang rất hạnh phúc bên cạnh cậu ta.
Hơn nữa, giữa hai người đã có...
Đứa trẻ đó là máu thịt của cô, mà trong lòng cô tình thân mãi mãi lớn hơn tình yêu.
Cho nên dù cô có yêu cậu ta hay không, dù trong lòng cô còn lưu luyến anh hay không thì kiếp này anh cũng đã định là kẻ thua cuộc.
Nên buông tay thôi, và đừng nên mang quá khứ ra dày vò cô thêm lần nào nữa.
Nhưng mà…
Có những thứ chúng ta càng cố níu giữ càng đau đớn phát hiện nó giống như nước chảy qua kẽ tay, không cách nào níu giữ được. Nhưng từ bỏ...lại nhận ra nó là một loại thuốc để duy trì sự sống hằng ngày, không có nó, làm sao sống tiếp được đây.
Đến cuối cùng mới hiểu được cái gọi là vận mệnh trêu đùa. Vào thời khắc anh quyết định đem tình yêu của mình chôn sâu vào ba lớp tấc đất và chúc phúc cho cô thì ông trời lại tìm một sợi dây để mà buộc anh và cô lại với nhau.
Nhưng anh có nghĩ thế nào cũng không ngờ được …
Sợi dây đó lại chính là…