Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 158 : Duyên phận đến tột cùng là gì?

Ngày đăng: 18:18 30/04/20


Một ngày quay phim như thường lệ, Phương Ly lặng lẽ ngồi trong phòng nghỉ, chăm chú xem kịch bản rồi dùng bút đánh dấu vào những lời thoại quan trọng, hoàn toàn không hề để ý tới ánh mắt của những người xung quanh.



Gần đây, cô càng lúc càng lãnh đạm hơn thì phải, lúc rảnh rỗi không có cảnh quay chỉ thích ở một mình.



Chẳng phải cuộc sống mà cô muốn là thế này sao?



Công việc lẫn tình cảm đều thuận lợi, ngày ngày trôi qua thật thanh thản không có bất kì vướng bận gì, được bên cạnh những người mà mình thương yêu, chăm chỉ nỗ lực làm việc vì tương lai phía trước.



Theo lý mà nói thì cô nên thấy vui, thấy cực kì hạnh phúc mới phải.



Nhưng tại sao…



Lồng ngực lại trống trải như thế…



Bản thân cũng thay đổi nhiều như thế…



- Phương Ly, làm gì mà cậu lại ngồi thừ ra vậy? Thấy mệt trong người à? - Hà Mỹ đi đến vỗ vai cô



- Không, không có. - Phương Ly nhẹ nhàng đáp



Hà Mỹ ngồi xuống cạnh Phương Ly, thận trọng ngó nghiêng xung quanh rồi đưa mặt lại sát mặt cô, làm ra vẻ thần thần bí bí



- Hôm nay mình có một tin tức cực kì đặc biệt muốn nói cậu nghe, cậu nghe xong đảm bảo sẽ hết hồn cho coi!



- Tin gì? - Phương Ly hỏi lại, cảm giác phức tạp chợt xuất hiện trong lòng



- Ca sĩ Lưu Nhã Đình, hình như cô ấy có thai rồi!



_BỘP - Xấp kịch bản trong tay Phương Ly tự dưng rơi tuột xuống đất



Gương mặt cô tái nhợt đi, hàng lông mi giật giật, đôi mắt trong suốt như pha lê hình như có thứ gì đó bay vào cay đến muốn chảy nước mắt, nhưng hít thở sâu một cái liền quay về dáng vẻ lạnh lùng dửng dưng



- Cậu nghe tin vịt ở đâu vậy? Nếu cô ta mà có thai thì thành phố sáng hôm nay không yên tĩnh như thế! - Phương Ly thừa hiểu chuyện này
- Nói đi, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì!



- Vậy thì phải hỏi em, em nghĩ mình có thể dùng thứ gì để mà lay động quyết định của anh? - Lâm Hạo chơi trò hỏi ngược lại cô



- Anh…



Sự bình tĩnh của cô cuối cùng cũng bị phá hủy.



Phương Ly nhìn xuống dưới chân, hoảng hốt lúng túng khiến tròng mắt đảo một vòng.



Cô thực sự không muốn nghĩ đến điều đen tối, nhưng anh ta, một người sinh ra đã ở vạch đích, có tất cả mọi thứ trong tay thì cần gì ở một đứa con gái nhỏ bé như cô, hay nói cách khác, cô có cái gì để mà đem ra làm điều kiện trao đổi ngoại trừ…



Thật sự bỉ ổi đến mức này sao?



Người con trai mà cô từng yêu…



Lúc Phương Ly ngẩng đầu lên, ánh nắng chợt trở nên chói mắt lạ thường, khó khăn lắm mới nhìn rõ được khuôn mặt của người đang tiến tới gần



Duyên phận đến tột cùng là gì?



Là dù chạy đến chân trời góc biển cũng không thể tránh khỏi…



Hay là…



Dù làm mọi cách để chặt đứt nó cũng chỉ là lực bất tòng tâm…



- Anh muốn thứ quý giá nhất của em…



- “…’’



- Là con trai của em, Lạc Lạc…