Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 159 : Kết quả đã được định sẵn
Ngày đăng: 18:18 30/04/20
- Anh muốn thứ quý giá nhất của em…
- “…’’
- Là con trai của em, Lạc Lạc…
Giọng anh rất nhẹ, nghe như thể chuyện chẳng có gì quan trọng.
Nhưng Phương Ly thì ngược lại thất kinh trừng mắt.
Là kẻ này bị điên hay cho rằng cô bị điên mà sẽ đi đồng ý điều kiện đó. So với con trai Lạc Lạc thì sự nghiệp của cô có là gì đâu? Mặc dù Phương Ly thấy ray rứt có lỗi với những người khác trong đoàn, là cô đã liên lụy họ, nhưng nếu biết được nỗi khổ của cô chắc họ sẽ hiểu thôi.
Điều đáng nói là tại sao Lâm Hạo lại đưa ra điều kiện như thế, muốn cướp Lạc Lạc khỏi cô, là vì muốn cô tình thân chia cắt, lần nữa đau khổ đến chết đi sống lại? Không, trực giác mách bảo không phải thế, vậy thì là gì?
Bỏ đi…
Không thèm nghĩ tới nữa…
- Không bao giờ! Trừ phi tôi chết đi!
Lâm Hạo nhìn cô, biểu cảm và thái độ đúng là không ngoài dự đoán. Anh vẫn trước sau như một, giọng nói lạnh tanh như từ nơi xa xôi vọng tới
- Em nhất định sẽ đồng ý!
- Anh…- Quả nhiên Lâm Hạo vẫn là Lâm Hạo của ngày xưa, thứ anh ta không thiếu nhất chính là da mặt dày và sự tự tin, vậy thì để xem cô sẽ đạp đổ đó như thế nào
Phương Ly mím chặt môi, nụ cười nhạt nhẽo mỉa mai
- Anh đang nằm mơ đấy à, Lạc Lạc là con trai tôi, ai lại vì sự nghiệp mà bán con mình, cho ‘’kẻ xấu’’ lại càng không! Mà chẳng phải anh cũng sắp có con trai nối dõi, thần kinh có vấn đề hay sao mà lại đi bắt con của người khác thế?
- Cái gì?
Lâm Hạo đột nhiên lên giọng, biểu cảm trên mặt cứ như thể nghe được ngày mai là tận thế khiến Phương Ly giật mình kinh ngạc mất mấy phút mới trấn tĩnh được
- Đừng bảo anh không biết mình sắp làm cha nhé!
- Cái gì?
Phương Ly hoảng hồn.
Trên trời dưới đất thật tình cô chưa từng nhìn thấy ai nghe tin mình sắp làm cha mà lại có biểu hiện “kinh khủng” như người này!!!
- Thì chẳng phải Lưu Nhã Đình đó đang mang thai con của anh à? Chắc là con trai nhỉ? Anh bớt tạo nghiệp đi để sau này thằng bé còn cưới được vợ.
- Lâm Hạo:”…’’
Vừa thốt lên câu này, Phương Ly giật mình cảm thấy sao mình vô duyên quá, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy khó chịu trong lòng, lồng ngực lại đau rát cứ như là đang nổi máu ghen.
Không có đâu, làm gì có chuyện đó chứ!
Người ta có con, cô cũng có con mà, có gì mà phải ghen chứ?! (Không hiểu được suy nghĩ này luôn ^^)
Sau vài giây chầm chậm quan sát biểu cảm của cô, nét mặt Lâm Hạo lạnh lùng tuyên bố
- Không sai, đúng là anh sắp làm cha…
Hàng lông mi của Phương Ly run lên, từ từ quay mặt đi vờ ngước nhìn ra cửa sổ, nhưng thực ra là không muốn anh nhìn thấy cảm xúc của mình.
- Mẹ ơi, dậy đi, dậy đi! - Lạc Lạc bảo bối không ngừng lay lay chân của cô
- Lạc Lạc, con để mẹ ngủ thêm một tí nữa đi rồi mẹ nấu bữa sáng cho con. Yên tâm không trễ học đâu! - Con sâu ngủ hai mắt vẫn không lười mở
- Nhưng hôm nay Lạc Lạc không có đi học, với lại chú tiểu nhân đang đứng đợi mẹ con mình kìa!
- Thì cứ để anh ta đợi đi! Sinh con cũng phải đợi mà! - Cô vừa ngái ngủ vừa nói
- “…”
- Nhưng chú tiểu nhân đâu có đợi sinh con mà là đợi mẹ dậy mà! - Lạc Lạc ngây thơ hỏi lại
- “...”
Khoan đã…
Lạc Lạc mới nói gì thế?!
Ánh nắng đột ngột chiếu vào khiến mắt Phương Ly vừa mở ra đã vội nhắm chặt lại. Sau đó một gương mặt từ từ hiện ra, hắc ám như ma vương
- A…anh…sao anh vô được nhà của tôi! - Cô hoảng hồn đưa tay kéo mền che người lại, sau đó là che mặt.
Trời xui đất khiến thế nào hôm nay lại mặc đúng bộ ngủ mỏng tang thế không biết!!!
- Là con mở cửa cho chú tiểu nhân vào nhà! - Lạc Lạc giơ tay lên, bộ dạng rất ngoan ngoãn
- Cái gì? - Phương Ly thản thốt.
Con trai cô vừa chính miệng thừa nhận “Rước tiểu nhân vào nhà” đó sao?!
- Vì mẹ ngủ say quá nên không nghe thấy chuông, hì hì. - Lạc Lạc đại nhân phấn khởi vì làm được việc tốt
- Em…có biết hôm nay là ngày gì không?
Trong đầu Phương Ly lúc này chỉ còn là một khoảng trống rỗng, nhìn thấy ánh mắt sắc bén đang nhìn mình mà khẽ nuốt nước bọt, hỏi lại
- Ngày gì?
- Mẹ, hôm nay mẹ bảo sẽ dẫn Lạc Lạc cùng mẹ qua Pháp quay phim mà!
Thôi chết, rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ cô đã đặt báo thức rồi mà!!!
- Mọi người trong đoàn đã đi hết rồi, chỉ trừ một mình em!
Thôi xong rồi!!!
Giờ phải làm thế nào đây hở ông trời!!!
Lâm Hạo giương ánh mắt nhìn cô chậm rãi nói từng chữ, giống như không ai thay đổi được
- Cho em một tiếng rưỡi cùng Lạc Lạc ăn sáng, thay quần áo rồi mang theo hành lý, chín giờ lên máy bay bay sang Pháp cùng với anh.
- Cái gì? Anh đùa hả? Không phải đã bảo tôi đi với đoàn phim còn anh...à...ờ...
Thôi rồi, còn trả giá gì được nữa, tất cả đều là lỗi của cô!!!