Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 16 : Đi siêu thị

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Một tuần trôi qua may mắn là việc chăm sóc Ân Ân vẫn rất suôn sẻ, con bé càng quấn quýt cô hơn. Hôm nay cuối tuần Phương Ly, Lâm Hạo cùng Ân Ân đi siêu thị.



Chỉ cùng ai đó dạo bước có một con đường mà biết bao nhiêu ánh mắt say mê ngưỡng mộ đều dõi theo anh ta. Cô rất muốn nói với họ "Người này chỉ được cái vẻ ngoài, các người biết bên trong như thế nào không? Anh ta rất độc miệng, sẽ nguyền rủa chết người đó."



- Lẩm bẩm cái gì vậy? - Lâm Hạo liếc nhìn sang cô



- Không, tôi đang rất hạnh phúc khi đi cùng người nổi tiếng. - Phương Ly ảm đạm



- Vậy tiếp tục tận hưởng đi.



- Ai cần chứ. - Cô xì một tiếng



- Mua nhanh rồi về. - Anh lạnh lùng nói



- Anh có muốn mua gì không? - Cô có ý tốt quay sang hỏi han



- Không! - Ai đó cọc lốc phun một chữ



Đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu



- Tôi biết anh cần mua cái gì rồi. Khẩu trang, một hộp 100 cái xài thoải mái, che khói bụi và còn không khiến người ta chú ý nữa. - Phương Ly hào hứng liếng thoắng nói như người tiếp thị



- Vậy mua đi, che gương mặt xấu xí của cô lại, đỡ khiến mọi người chú ý khi tôi đi với cô.



Con người này, nói ai xấu chứ. Rốt cuộc anh ta có mắt hay không vậy?



Cô là giai cấp vô sản phải đứng phía sau đẩy xe đẩy cho hai anh em ung dung lựa đồ.



- Anh hai ơi em muốn mua người máy. - Đến gian hàng đồ chơi Ân Ân vòi vĩnh



Phương Ly rất rất tự nhiên buộc miệng



- Mua làm gì? Bên cạnh em có một con to đùng đấy thôi.



Lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện ai đó đang hướng ánh mắt sát nhân về phía mình.



Cô hốt hoảng đành nói lảng một lèo sang chuyện khác



- Ý…ý…tôi là… Ân Ân là con gái nên chơi búp bê chứ ai lại chơi người máy. Mà tháng này tôi chưa có lương, nhưng tôi muốn mua một mua một ít đồ…anh có thể …



- Cứ chọn đi. - Lâm Hạo rất điềm đạm trả lời, trông không có vẻ gì là giận, chỉ là hơi nhíu mày



- Thật hả?



- Ừ.



- Vậy tôi mua nhé.



Phương Ly mừng rỡ cười tươi tắn. Không ngờ lâu lâu tên này cũng phát ngôn được một câu dễ nghe, lại không giận chuyện vừa rồi, xem ra cũng không đến nỗi “tiểu nhân” lắm.



Cô hào hứng đến các kệ cho đồ vào xe đẩy.



Tới lúc tính tiền thì đúng là thảm họa, Lâm Hạo phân đồ của cô ra để riêng, ban đầu cô cứ nghĩ chia sẵn đồ của ai để về nhà khỏi chia nữa. Nào ngờ…



- Của chị hết 450 ngàn. - Chị nhân viên mỉm cười ngọt ngào với cô



Phương Ly ngoái đầu nhìn người phía sau, hết sức hồn nhiên, nhe răng cười nhắc nhỏ



- Anh ơi, tiền.



- Thì cô mau trả tiền đi. - Lâm Hạo chầm chậm tuôn từng chữ


- Em ổn chị. Mà Giang Tuấn, anh ấy đi chung với chị à. - Phương Ly nhìn vào đôi mắt long lanh của Nhã Đình tự dưng trong lòng có dự cảm như vậy



- Phải, anh ấy đang chờ chị ở ngoài kia, bọn chị cũng sắp về rồi. Còn em? - Nhã Đình khuôn mặt tươi cười, giọng nói ngọt ngào



- Em...em đi cùng với chủ nhà. Mà chị có sợi dây chuyền đẹp thật.



Đập vào mắt cô là một sợi dây chuyền bạch kim nổi bật trên làn da trắng hồng của chị Nhã Đình. Mặt dây chuyền là hai chữ L Đ được lồng vào nhau, phía trên có đính hạt lấp lánh, nhìn đơn giản nhưng rất đẹp mắt.



- Đây là quà của một người quan trọng tặng cho chị, đối với chị nó rất có ý nghĩa. - Nhã Đình nói, môi giãn ra thành một nụ cười xinh đẹp



- L Đ, lẽ nào viết tắt tên của chị, Lưu Nhã Đình? - Phương Ly thắc mắc hỏi



- À…phải.



Không hiểu sao Phương Ly lại cảm thấy gương mặt của chị ấy đột nhiên thoáng qua sự thay đổi, có gì đó rất lạ, hình như là vẻ man mác buồn xen lẫn tiếc nuối nhưng lại được che giấu rất kĩ, chỉ vài giây sau đó lập tức lại quay trở lại bình thường.



Chuông điện thoại reo lên làm cô giật bắn người, nhanh chóng bắt máy



- [Ngủ quên trong đó rồi à.] - Chất giọng không cảm xúc quen thuộc của Lâm Hạo vang lên



- [Vẫn chưa.] - Phương Ly bình tĩnh trả lời



- [Vậy ngủ tiếp đi.]



Cụp.



Đầu bên kia hoàn toàn không cho cô một cơ hội để nói thêm lời nào nữa.



- Xin lỗi chị, chủ nhà em đang đợi, khi khác chị em mình nói chuyện với nhau sau nha. - Phương Ly nhanh chóng tạm biệt Nhã Đình



- Em đi trước đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau lại gặp nhau. - Nhã Đình vẫy tay chào



"Lâm tiểu nhân đồ cau có khó chịu, mới đi có tí mà gọi điện hối thúc vậy rồi." - Cô vừa đi vừa không khỏi lầm bầm oán trách



Khi đến nơi vừa ngồi xuống thì "ai đó" đã cất giọng không mấy dễ nghe



- Trong đó có cái gì vui vậy?



Con người này, nhà vệ sinh thì có cái gì, đang ăn uống, có cần phải móc họng con người ta vậy không?



Cô nhìn sang thấy dĩa thức ăn của anh còn mấy mẩu nhỏ



- Anh ăn sắp xong rồi à?



Không có tiếng trả lời, vẻ mặt Lâm Hạo thì cực kì không vui.



- Anh chờ tôi ăn một chút có được không?



Vẫn không có tiếng trả lời.



Phương Ly vừa ăn vừa ấm ức trong bụng, đi siêu thị cái gì, hào hứng cái gì, cả buổi chỉ ăn được có tí xíu, còn ăn trong bầu không khí nặng nề, cũng chẳng mua được bao nhiêu cho mình.



Sau này không thèm đi với con người này nữa.



Lúc cả ba đang bước chân ra về, vô tình quay đầu sang nhìn xuyên lớp cửa kính trong suốt ra phía ngoài Phương Ly nhìn thấy một chiếc xe Ferrari đỗ bên lề đường, tiếp theo đó là người con trai cùng một người con gái vừa cười nói vui vẻ vừa đi vào xe, sắc vàng óng ánh của mặt trời như tiếp sức cho nụ cười rạng rỡ của họ.



Cảnh tượng ấy cứ như có sức thôi miên khiến cô không thể đem tầm mắt của mình dời đi.



Không thể không công nhận họ thật sự rất đẹp đôi về mọi mặt, một người là thiếu gia Giang Thành một người là ca sĩ nổi tiếng.



Nhưng tại sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác không thoải mái, rốt cuộc là do đâu?