Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 215 : Chấp Niệm

Ngày đăng: 22:05 07/03/21


Đêm buông xuống, trời tối đen như mực, gió đêm lùa vào trong căn phòng tĩnh lặng đến rợn người làm không khí đã lạnh càng lạnh thêm.



Phương Ly mệt mỏi mở đôi mắt, toàn thân như mất hết sức lực, gần như cho rằng mình đã chết. Cô gắng chống tay để gượng dậy, cánh tay đang được truyền dịch tê dại đi.



Lúc này không thể xác định bây giờ là bình minh hay đã hoàng hôn, vì trước mắt dường như chỉ còn lại một màu tối, tối đen như một cơn ác mộng, cơn ác mộng mãi mãi không thể tỉnh dậy.



Cái kí ức kinh hoàng trước khi ngất đi hiện về, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run lên. Phương Ly thu mình ngồi co ro một góc, giống như một hành động trong vô thức, cô ôm lấy tấm chăn dày che đi cả cơ thể. Thế nhưng dẫu là nó hay màn đêm cũng không thể che giấu đi những tủi nhục mà cô phải chịu.



Được một lúc cô mới phát hiện trên người mình là bộ váy ngủ màu xanh nước biển vô cùng xa lạ. Bộ váy trắng tượng trưng cho sự thuần khiết ban đầu đã được thay ra.



Nghĩ đến người làm chuyện này cho mình trong khi cô chìm vào cơn mê man là anh ta, nghĩ đến thân thể lần nữa bị vấy bẩn, trong lòng Phương Ly lại một phen trào dâng cảm giác kinh tởm.



Những giọt nước mắt nóng bỏng nối tiếp lăn dọc trên má.



Đột nhiên có tiếng mở cửa, Phương Ly không dám quay đầu nhìn lại, cảm giác sợ hãi quắp chặt lấy cơ thể cô.



Nhưng đây không phải là tiếng bước chân của người đó…



- Phương Ly, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!



Giọng nói như từ trong kí ức xa xăm đột ngột truyền truyền đến, cô bất ngờ quay mặt về phía cửa khẽ thốt lên



- Hiểu Lam…cậu…



Không phải là cô đang nằm mơ đó chứ?



Hiểu Lam vội vã đặt tô cháo nóng hổi nghi ngút khói lên bàn rồi ngồi xuống cạnh gường, sát bên Phương Ly



- Đừng sợ, cậu không phải đang nằm mơ đâu. Giang thiếu gia đã tìm mình đến đây để bầu bạn và chăm sóc cậu đấy! Nghe nói là tháng trước cậu bị tai nạn mất đi một phần trí nhớ, nhưng nghe cậu gọi tên mình thì mình thấy vui vì cậu chưa quên mất người bạn này!



Toàn thân cô đẫm mồ hôi, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, thái độ không có chút nào giống người sắp trở thành cô dâu, Phương Ly lấy hết sức tóm chặt tay Hiểu Lam, toàn thân run bần bật



- Cậu sao thế, đừng có dọa mình… - Hiểu Lam thấy thế lập tức hoảng sợ.



Phương Ly trong trí nhớ của cô là người luôn bình tĩnh và vô cùng mạnh mẽ cơ mà? Sao lại thành ra nông nỗi thế này?!



- Hiểu Lam...Giang Tuấn, tối qua anh ta đã cưỡng bức mình...Hiểu Lam... Mình thật không muốn sống nữa, mình muốn chết, nhưng mình lại không thể chết, mình còn con trai, mình cũng không muốn những người thân của mình phải đau lòng...



- Phương Ly! Sao cậu lại có thể có suy nghĩ ngu ngốc đó vậy hả?! Cậu Không được chết! Cậu phải sống! Phải sống có biết không? Mà cậu nghe mình nói đã, cậu đã hiểu lầm mọi chuyện rồi!



- Mình không hiểu lầm, tối qua anh ta đã bỏ thuốc mê để làm ra chuyện đồi bại với mình! - Phương Ly càng uất ức khóc lớn hơn, khắp gương mặt chỉ còn lại nước mắt



Hiểu Lam ra sức vịn người Phương Ly lại, cô cứ sợ bạn mình hoảng quá mà làm ra chuyện tổn thương đến bản thân



- Phương Ly, cậu bình tĩnh lại nghe mình nói đây. Cậu thật sự đã hiểu lầm rồi, tối hôm qua Giang thiếu gia thật sự không có làm gì cậu cả bởi vì cả đêm anh ấy vốn đâu có ở đây! - Hiểu Lam cuống quýt nói



- Cậu nói gì? - Phương Ly khó mà tin được



- Thật ra tối đó Giang thiếu gia ấy bỏ thuốc ngủ vào trong sữa chỉ vì muốn cậu ngủ ngon hơn chứ không có ý đồ gì khác. Ngay sau cậu ngủ anh ấy liền lái xe đi đón mình đến đây gặp cậu. Anh ấy cũng đã kể cho mình nghe tình trạng của cậu hiện giờ. Thật ra lúc chiều đó mình đã nói sáng sớm mai sẽ tự đón xe lên thành phố vì biết ban ngày anh ấy rất bận không có thời gian cho chuyện này nhưng có vẻ như anh ấy không đợi được nữa nên tự đi gặp mình luôn.



Phương Ly nửa tin nửa ngờ



- Nếu thế thì tại sao lúc mình tỉnh dậy anh ta lại nằm cạnh mình, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, lại còn…



Hiểu Lam không cần nghe hết cũng hiểu, liên tục nói tiếp



- Là do đường vào nhà mình xe hơi không vào được, anh ấy phải tắt máy xe đi bộ, chui qua mấy bụi tre, mấy bụi gai, lúc đến nơi người cũng nhếch nhác hết, cộng thêm sau đó tức tốc chở mình về, cả đêm lái xe không ngủ mới thành ra bộ dạng như thế. Lúc về đây trời cũng gần sáng rồi, mình bảo anh ấy chợp mắt một tí đi rồi còn thức dậy đi làm nữa, nhưng có vẻ do mệt quá anh ấy đã đi lầm sang phòng cậu. Không ngờ chuyện đó đã gây nên hậu quả to lớn như vậy, cậu hiểu lầm rồi đau lòng ngất xỉu. Nhưng mình cam đoan hai người không có gì, lúc sáng sau khi bác sĩ đến khám mình đã thay đồ cho cậu mà, người cậu hoàn toàn sạch sẽ không có bất kì dấu vết nào. Mình xin thề từng câu từng chữ mình nói đều là thật, nếu có nửa lời giả dối cả đời sẽ không lấy được chồng, chết già trong viện dưỡng lão…







Nhìn thấy gương mặt mà mình mong ngóng cả trong giấc mơ xuất hiện, đôi mắt mở to, bàn tay run run, Phương Ly lẳng lặng nhặt từng tấm lên xem.



Sau đó, trái tim nhỏ bé như rỉ máu hoảng hốt trước cảm giác bị phản bội.



Lâm Hạo…chị hai…



Hai người…



Phương Ly van nài ông trời những gì mình đang thấy đều là lầm lẫn, sự thật không phải như vậy, là do cô đã nhìn lầm thôi.



- Em nhìn cho kĩ đi, hắn ta chỉ muốn chiếm đoạt lấy thân xác của em chứ không hề yêu em, đây mới là bộ mặt thật của hắn. Từ đầu đã thông đồng với người chị đáng kính đó của em để mà bày ra một màn kịch dụ em vào bẫy, sau lưng em thì hai người bọn họ lại cùng nhau làm ra loại chuyện ti tiện đó. Em còn cho rằng hắn ra sẽ đau khổ vì sự ra đi của em thậm chí đến đây cứu em sao? Chỉ sợ hắn vẫn bận ngày đêm vui vẻ bên cạnh tình nhân của mình!



Tâm trạng vừa cay cú vừa khiến lời lẽ của anh trở nên lạnh lùng sắc bén.



- Có thể em nghĩ anh dàn dựng nên chuyện này nhưng không phải thế đâu. Là Lưu Nhã Đình đã gửi cho anh, còn bảo bức ảnh này mới được chụp hôm qua, anh đã cho người kiểm tra rồi, chúng hoàn toàn là thật không có bất kì dấu hiệu chỉnh sửa nào. Phương Ly, đến khi nào em mới chịu tỉnh ngộ, mới nhìn về phía anh đây? Hắn ta không đáng để em vì hắn mà chịu đựng đau khổ, trên đời này, người thật lòng thật dạ yêu em chỉ có một mình anh.



Khuôn mặt Phương Ly trắng bệch không còn giọt máu, dáng vẻ run rẩy thất thần như muốn đổ sụp xuống ngủ mãi một giấc không tỉnh dậy nữa…



Cô phải siết chặt tay lại kìm lại cái run rẩy của mình.



Nhưng hồi lâu, rốt cuộc trái tim vẫn chiến thắng, cô nhếch môi cười nhạt nói



- Chụp cũng đẹp quá chứ! Tấm nào cũng đều rõ nét!



- Em …



Giang Tuấn hoảng hốt không ngờ cô lại thốt ra một câu nói bình thản như thế. Bình thản như thể không quen hai con người bên trong kia và không biết họ đang làm chuyện đồi bại gì vậy.



Phương Ly ngẩng mặt quan sát, dáng vẻ kích động của anh không giống như đang diễn kịch, nếu như là do Lưu Nhã Đình gửi tới thì bản thân anh cũng không xác minh được nó được chụp lúc nào.



Mà Lưu Nhã Đình đó lại là hạng người gì cô đương nhiên hiểu rõ.



Biểu cảm gương mặt lạnh lẽo cùng cực, cô thẳng tay ném tất cả số ảnh vào thùng rác dưới chân giường.



- Phương Ly, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Giang Tuấn sắc mặt tái xanh như chịu đựng đã kích



- Trước khi anh nói người khác thì anh nhìn lại chính bản thân mình rồi hẵn nói nhé, nhân cách của Lâm Hạo và chị hai tôi thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, tôi hoàn toàn tin tưởng họ trong sạch, đừng nói là một hay vài tấm hình, cho dù anh có cho tôi xem một trăm thậm chí một ngàn tấm hình tôi cũng không tin họ có gì với nhau. Chưa kể anh đã bị Lưu Nhã Đình đó gạt rồi, bức ảnh này không phải được chụp hôm qua mà là mấy tuần trước, và người con gái trong đó không phải chị hai mà chính là tôi.



Giang Tuấn phẫn nộ nhìn cô, một lần nữa, nỗi đau xé ruột gan lại cuồn cuộn trong lòng anh



- Phương Ly, chấp niệm trong lòng em lớn đến vậy sao? Hắn ta quan trọng đến vậy sao? Tốt đẹp đến vậy sao? Xứng đáng để em đến chết vẫn tin tưởng, thậm chí nói dối hy sinh bản thân mình để bảo vệ danh dự của hắn sao?!



Khóe miệng Phương Ly nặng ra một nụ cười đầy châm chọc



- Đúng vậy, anh ấy rất quan trọng, tôi yêu anh ấy, tôi chán ghét anh, chán ghét tột cùng, đến mức không muốn nhìn thấy anh nữa, anh mau ra ngoài đi!



Cổ họng như bị nanh vuốt ma quỷ bóp nghẹt, phẫn nộ nhưng không thể thốt lên được bất cứ lời nào nữa, anh mang theo cơn giận dữ xoay người ra ngoài.



Giang Tuấn vừa rời khỏi Phương Ly vội vàng ngoài người lấy lại xấp ảnh đã bị chính mình ném đi, chăm chú vào nét mặt người con trai bên trong đó.



Trái tim đập mạnh như muốn vỡ tung, tâm trạng cô giống kẻ ngồi trên đống than đang cháy lửa, đôi mắt chứa đầy sự hoang mang và mềm yếu.



Nếu như bức ảnh này là thật, vậy…vậy thì…



Lâm Hạo, anh ấy…



Đã xảy ra chuyện rồi…



Không, không thể giống cơn ác mộng hằng đêm cô mơ thấy được…



Phương Ly chớp nhẹ mi mắt rũ cho giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, cô không được khóc nữa, phải thật bình tĩnh và nhẫn nại để thực hiện mục đích đang ngự trị trong đầu…



Thoát khỏi nơi này và gặp lại anh ấy...



Tg: Gần một tuần rồi mới có thời gian ra chap nên chap này mình viết luôn 5000 chữ nhé!