Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 216 : Kế hoạch bỏ trốn

Ngày đăng: 22:05 07/03/21


Màn đêm đen sẫm, bầu trời không một ngôi sao chỉ có những tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời đêm và cơn mưa như trút nước bất chợt đổ xuống.



Trong căn phòng tối, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, cái bóng dài đơn độc in xuống nền gạch. Khuôn mặt góc cạnh, dáng người hoàn mỹ, lại có trong tay tất cả những thứ mà biết bao người khao khát có được từ địa vị, sự nghiệp, tiền tài lẫn danh tiếng, nhưng không hiểu sao gương mặt anh lại hiện lên vẻ đau thương mất mát nhiều đến thế và sau đó là biểu cảm như thể rơi xuống vực sâu tăm tối.



Bóp mạnh ly rượu đỏ thẫm trong tay, Giang Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu đến phát điên, lửa giận nóng phừng phừng như thiêu đốt tâm can anh.



Tại sao, tại sao cô gái kia lại cùng hắn ta phát sinh loại quan hệ đáng ghê tởm như thế! Trong một giây phút khi đối diện với ánh mắt chết lặng đau đớn ngày hôm ấy, anh đã muốn tin rằng cô ta là người tốt, là người bị hại trong chuyện này, bất đắc dĩ nên mới phải lừa gạt anh, mọi chuyện đều do một mình kẻ đê tiện đó bày ra...



Nhưng tại sao, tất cả đến cuối cùng đều chỉ là diễn kịch...



Chết tiệt!



Quan trọng nhất chính là không ngờ mọi thứ đều đã rành rành như ban ngày đến vậy mà Phương Ly vẫn tin rằng họ trong sạch, còn anh, thế nào từ đầu đến cuối đều là người xấu trong mắt cô?!



Nắm đấm siết chặt mang theo sự tức giận phẫn nộ vung xuống mặt bàn, âm thanh loảng xoảng của những mảnh vỡ như bị tiếng mưa át đi, dòng máu đỏ nhanh chóng chảy dọc trên cánh tay Giang Tuấn.



Đáy mắt anh tối đen như biển cả, lạnh lẽo vô tận



"Phương Ly, anh nhất định sẽ không để em trở về bên cạnh hắn đâu. Em phải là vợ của anh!"



…………………………



Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng trút nước. Phương Ly ngồi dựa lưng vào thành giường suy tư không biết đã bao lâu, dường như mãi bận suy nghĩ nên cô không hề cảm giác được luồng không khí lạnh đang tràn ngập khắp căn phòng mặc cho trên người lúc này chỉ là một chiếc váy trắng liền thân dài qua đầu gối, kiểu dáng vô cùng đơn giản.



Ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét gương mặt người con trai xuất hiện trong bức ảnh, dáng vẻ kiên định thản nhiên lúc trưa cô dùng để đối diện với Giang Tuấn giờ đây đã vỡ vụn như như chiếc bình thủy tinh rơi từ trên cao xuống chạm phải nền đất.



Trực giác mách bảo với cô bức ảnh này hoàn toàn là thật, nhưng nếu thế thì Lâm Hạo e là đã xảy ra chuyện không hay rồi!



Nhớ đến khoảng thời gian trước làm vợ anh, rất nhiều đêm anh ở phòng bên cạnh với đống tài liệu rồi ngủ quên luôn trên bàn làm việc. Đứng ngoài khe cửa khép hờ chứng kiến ảnh tượng đó, cô sợ anh thấy lạnh nên liền quay về phòng đem áo khoác sang đắp cho anh.



Xong việc cô không rời đi ngay mà lần nào cũng nán lại, ánh mắt lặng lẽ chăm chú nhìn anh, dịu dàng, nồng nàn và ấm áp như ánh sao bên ngoài khung cửa sổ, giống như muốn đem dáng vẻ của anh khắc sâu vào trong tâm khảm của mình.



Cô phát hiện, dường như anh đã từ rất lâu rất lâu chưa bao giờ có được giấc ngủ ngon thật sự, chỉ khi cơ thể quá mệt mỏi không chống đỡ được nữa anh mới cho phép mình thiếp đi.



Nhưng trong giấc ngủ, cả người anh thỉnh thoảng vẫn co giật như muốn gắng gượng mở mắt, phải chăng anh sợ hãi việc nếu ngủ bản thân ngủ vùi quá lâu khi tỉnh dậy thứ gì đó anh trân quý sẽ vụt biến mất không còn bên cạnh nữa…



Anh luôn tin rằng mọi nỗ lực trên thế gian này đều có giá trị, hơn nữa, nếu tinh thần của cô cứ tiếp tục tốt lên từng ngày thế này, chẳng mấy chốc ước nguyện của anh sẽ thành hiện thực thôi!



...................



Sự hồi phục của Phương Ly kéo theo việc Giang Tuấn vô cùng tín nhiệm và tin tưởng Hiểu Lam, cho rằng sự xuất hiện của cô đã mang đến phép màu. Cả hai càng lúc càng thân, anh cười và đối xử với Hiểu Lam dịu dàng đến nổi người trong nhà không ai không biết và cũng không kém phần ganh tị.



Một buổi tối ánh trăng vàng tròn vành vạch tỏa sáng trên cao, Giang Tuấn sau một hồi do dự rốt cuộc cũng quyết định lấy chìa khóa dự phòng, mở của bước vào phòng ngủ của Phương Ly.



Kể từ sau cái hôm cô tức giận vì mấy bức ảnh rồi đuổi anh ra, anh chưa hề đặt chân vào đây dù nửa bước, nhưng hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô.



Phương Ly đang nằm trên giường nghe tiếng động liền khẽ mở mắt, nhưng cô không còn bày ra bộ dạng con nhím xù lông như lần trước nữa mà ngoan ngoãn nằm im một chỗ cũng đủ khiến lòng anh nhẹ nhõm cùng phấn khởi vô cùng.



Ngồi xuống cạnh giường cô, anh cất lời



- Phương Ly! Sáng ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác một chuyến, công ty có chuyện quan trọng cần anh phải giải quyết nếu không anh cũng không muốn xa em!



Không cần biết cô có muốn nghe thấy không, anh vẫn dịu dàng tiếp tục



- Em phải nhớ chăm sóc cho bản thân, phấn chấn như những ngày gần đây, đừng suy nghĩ những chuyện không vui nữa!



- Em có nghe thấy không đấy?



- …



- Được.



- Em có cần gì cứ sai bảo người trong nhà, dù không có anh họ cũng ai dám làm trái ý em đâu.



Lần này cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu nhưng cũng đủ khiến anh vui sướng rằng cô đang nghe mình nói.



- Xong công việc anh sẽ lập tức về ngay và...tất nhiên không quên mang quà cho em!



- Ừ.



Thấy cô nghe lời như thế, khóe môi anh cong lên nụ cười vô cùng hài lòng, rất muốn lao đến hôn cô để thỏa khát khao trong lòng, nhưng lại sợ sự tốt đẹp hài hòa khó khăn lắm mới có được giữa anh và cô lúc này bị phá hủy nên chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc cô rồi an tâm đứng dậy rời đi.



Tiếng đóng cửa vừa vang lên Phương Ly liền ngồi bật dậy, trong đáy mắt lóe sáng hiện ra tia khác thường.



Không ngờ, mọi chuyện có thể tiến hành sớm hơn và cơ hội thành công cao hơn, xem ra ông trời cũng giúp cô rồi!