Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 224 : Ngủ chung
Ngày đăng: 22:05 07/03/21
Cạch một tiếng, cửa phòng đóng kín mở tung, ánh sáng tràn ngập không gian tối tăm bên trong.
- Phu nhân, cô có thể giúp tôi được không? Thiếu gia…cậu ấy…- Một nữ giúp việc mặt mày khẩn trương đứng trước mặt cô ngập ngừng cất tiếng
- Anh ta thế nào? - Vân Hà trong lòng dao động nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh
- Cậu ấy…
Vân Hà theo người làm bước xuống nhà, sau đó tròn mắt nhìn người đàn ông đang đứng giữa sảnh lớn trong bộ dạng của kẻ say rượu.
Mặt mày ửng đỏ, đi đứng loạng choạng, dáng vẻ như có thể ngã bất cứ lúc nào!
Tim khẽ nhói lên nhưng gương mặt vẫn một màu băng giá, cô từng bước tiến tới gần anh.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, chân mày Vân Hà nhíu lại
- Anh đang làm cái gì vậy? Sao lại uống rượu nhiều thế này, lại còn say như vậy mới chịu về, trong nhà còn có trẻ con nữa anh biết không?
Giọng điệu nếu nghe kĩ ra thì là đang quan tâm chứ không phải trách mắng.
Giang Tuấn ngước mặt lên, đôi mắt đen như lưu ly cố gắng mở to để nhìn cho rõ gương mặt người con gái vừa phát ra những lời vừa rồi.
Hình ảnh của cô chiếm lĩnh mọi ngóc ngách tâm trí của anh. Chỉ cần cô xuất hiện, chỉ cần hơi ấm của cô ở bên cạnh, quẩn quanh khắp không gian thì anh lại không cầm lòng được muốn hóa thân thành ác quỷ để giam cầm và chiếm giữ cô mãi mãi.
Đã trải qua quá nhiều chuyện trong quá khứ rồi nhưng anh vẫn không thể kiềm hãm được suy nghĩ và ham muốn đó, tại sao?
Anh vì quá yêu cô nên luôn muốn giữ cô bên mình, dẫu biết là sai nhưng vẫn tiếp tục sai vì còn không cách nào làm đúng được.
Giúp việc thấy vậy liền đến đỡ anh nhưng anh vùng vẫy đến suýt ngã nhào xuống đất
- Các người mau buông ra, tôi không cần các người!
Người anh cần là một người không hề mảy may quan tâm đến anh…
Vân Hà hít một hơi thật sâu rồi đưa ra quyết định
Dù sao anh cũng đã say đến đi đứng không nổi, không cần sợ anh sẽ làm gì, hơn nữa cô thừa nhận mình không đành lòng chứng kiến anh nằm ngủ tại nơi này.
Vân Hà tiến tới đỡ anh đứng dậy, thân hình cao lớn của anh như suýt đổ ập lên cơ thể nhỏ bé của cô.
Ngay khi bàn tay cô chạm vào, Giang Tuấn không còn vùng vẫy hay phản kháng nữa, ngoan ngoãn để cô dìu mình trở về phòng giống như cô là vợ của anh vậy.
Cánh cửa gỗ tinh xảo của phòng ngủ được đẩy ra, sau đó dần đóng lại.
Đây là lần đầu tiên Vân Hà bước chân vào nơi này.
Đập vào mắt cô là hai tông màu đen trắng kết hợp một chỗ thật hài hòa nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo, không gian tối tăm ảm đạm.
Trước khi đến đây trong thân phận của Phương Ly, trong lòng cô thật ra luôn tồn lại nỗi lo sợ về những chuyện không mong muốn sẽ xảy đến. Cô không biết bản thân lựa chọn thế này có phải là mạo hiểm lắm không, nhưng chỉ còn cách là làm hết sức mình.
Lâm Hạo không hề tức giận mà ngược lại chỉ nhẹ mỉm cười, sau đó bàn tay to lớn vươn ra luồn vào chăn ôm lấy cô ghì chặt kéo sát vào người mình rồi mười ngón tay giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh.
- Á…Anh buông ra, đừng có mà làm bừa!
Phương Ly la to một tiếng, hoảng hốt buông tay khiến chiếc chăn dày quấn quanh cơ thể cùng lúc rơi xuống giường, trên người cô chỉ còn lại bộ đồ ngủ màu hồng phấn không đủ để che đi toàn bộ da thịt trắng ngần.
Nhận thấy tình hình vô cùng không ổn cô ra sức vùng vẫy, nhưng càng vậy anh càng giữ chặt hơn. Cơ thể cô từ lạnh chuyển sang nóng.
Thoát không được! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Anh nghiêng mặt tính hôn lên đôi môi mấp máy của cô nhưng cô kịp thời né đi.
Hơi thở anh vương khắp mặt làm tim cô liên hồi, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi
- Anh…anh thấy chỗ nào không khỏe trong người, em gọi bác sĩ nhé!
- Anh không cần bác sĩ, lúc này anh chỉ cần em thôi.
Khóe môi Phương Ly phút chốc cứng đờ không động đậy nổi, sóng lưng cũng vì hành động và lời nói âu yếm này mà lạnh toát, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Thuốc anh uống lúc chiều khẳng định có vấn đề!!!
- Đã khuya thế này còn có ai vào đây mà em phải sợ, hơn nữa, anh ngủ cùng vợ mình có gì sai sao? - Giọng cười của anh có chút khàn, lời nói thập phần ám muội
Phương Ly xấu hổ đỏ mặt ra sức phủ nhận
- Nói bậy, ai là vợ anh chứ?
- Còn nói không phải?
Trên môi là nụ cười đắc ý, anh cầm lấy bàn tay trắng nõn vừa vươn ra của cô rồi đưa lên môi, cẩn thận đặt vào chiếc nhẫn nơi ngón áp út một nụ hôn, giống như sự khẳng định
- Em thừa lúc anh hôn mê đã đeo nhẫn cho anh, anh cũng không phản đối, nghi thức xem như hoàn tất, chúng là đã là vợ chồng. Bây giờ lại phản đối ngủ cùng anh là lý gì?
- Anh…anh…
Phương Ly nghe anh nói vậy suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, hai mắt mở to, trống ngực đập dồn dập, khẩn trương nhưng không biết chữa cháy làm sao.
Thôi kệ, dù sao chuyện khi đó cũng là cô tự làm tự chịu không trách được ai, nhưng còn chuyện lúc này tuyệt đối là không được, trong tình cảnh này lại càng không được.
- Anh còn là người bệnh đừng có mà làm càn, mau buông em ra rồi yên phận ngủ đi, nếu không từ ngày mai em sẽ không ở lại đây để mà chăm sóc anh nữa đâu!
Nhưng người đối diện không chút để tâm đến lời cô nói, nhanh như chớp thân thể mềm mại của cô bị anh đẩy ngã xuống giường, chưa kịp kinh hô một tiếng thì trước mặt là ánh mắt sáng rực ẩn chứa tình cảm mãnh liệt, bên tai là giọng nói dịu dàng cất lên trong màn đêm như dụ dỗ cô
- Em còn nhớ lần trước chúng ta đã hứa gì với Lạc Lạc không?
Phương Ly nhớ ra điều gì đó khiến bản thân sợ hãi tột độ.
Lâm Hạo đưa tay đặt lên gò má cô, đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nhẵn mịn khiến thân nhiệt cô tăng cao như bị ném vào một cái lò nung
- Thằng bé bảo rất muốn được sớm bế em.
- ‘’…’’
- Không chỉ một đứa, mà còn là hai đứa!