Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 225 : Là lỗi của anh

Ngày đăng: 22:05 07/03/21


- Thằng bé bảo rất muốn được sớm bế em.



- ‘’…’’



- Không phải một đứa, mà còn là hai đứa!



Phương Ly trợn to mắt nhìn anh, đầu óc như muốn nổ tung thật sự



- Anh…anh nhắc lại điều này là có ý gì?



Bàn tay cô yếu ớt chống lên trước ngực Lâm Hạo nhưng anh chỉ mỉm cười sau đó cúi đầu, môi kề sát tai cô nói nhỏ



- Sao, em thấy hai đứa ít quá à? Thế thì giống như ngày trước em từng nói đi, em bảo anh thích bóng rổ như vậy thì sau này hãy sinh một đội bóng rổ. Anh thấy rất được, nhưng muốn vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian...



- A…anh…



Phương Ly không muốn vội khẳng định vì trong quá khứ cô đã từng trải qua vô số lần xấu hổ đến mức muốn độn thổ khi hiểu lầm rằng anh có ý ‘’đen tối’’ với mình.



Nhưng kết quả thì sao, tất cả đều là sản phẩm do trí tưởng tượng vô cùng phong phú của cô tạo nên!!! Còn anh vẫn là chàng hoàng tử trong sáng lương thiện bị vu oan.



Vậy nên mọi chuyện chắc cũng chỉ là hiểu nhầm thôi, đừng để bản thân trở thành con ngốc, trở thành trò cười trước mặt anh nữa!!!



Trong lúc cô đang bận rộn với suy nghĩ này thì ngón tay Lâm Hạo đã di chuyển tới cằm cô rồi nâng mặt cô lên



- Em thật ngốc, anh đã nói rõ vậy mà còn chưa hiểu nữa à?



Đồng hồ trên tường tích tắt từng nhịp từng nhịp một, những cơn gió lạnh đêm khuya phảng phất không ngừng luồn qua khe cửa sổ nhưng thân thể Phương Ly lúc càng nóng bừng lên dữ dội, bên tai vẳng đi vẳng lại những câu mà anh vừa nói.



Cô luôn lựa chọn sự tin tưởng anh, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tin tưởng đến mức cùng anh hai người một nam một nữ ở chung phòng bệnh cả ngày lẫn đêm.



Nhưng trong cái tình huống này, mọi chuyện còn có thể suy nghĩ theo hướng trong sáng tích cực được không?



Dường như bấy nhiêu đó còn chưa đủ khiến Phương Ly đưa ra nhận định một cách chắn chắn, cô chầm chậm vươn bàn tay lên sờ vào gương mặt Lâm Hạo để xác định có đúng là anh đang đối diện cô hay không, nhìn cho kĩ xem đây không phải người khác giả mạo đấy chứ?



Rõ ràng không cách nào sai được, gương mặt mê hoặc đẹp hút hồn, đôi mắt đen hiện lên ý cười rõ rệt.



Hay anh uống say?



Cũng không thể nào, nơi này là bệnh viện đấy, kiếm đâu ra rượu. Hơn nữa anh còn là bệnh nhân ai mà dám mua vào cho anh.



Vậy thì…



Lẽ nào anh không thể kiềm chế nổi bản thân nữa, đàn ông ưu tú đến mấy cũng phải có giới hạn?!







- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi, anh xin lỗi….



Phương Ly không khỏi sững sốt, cô đưa tay đấm nhẹ vào ngực Lâm Hạo trách cứ



- Anh là đồ ngốc sao, người sai rõ ràng là em, không phân biệt được là tỉnh hay mơ buông lời bôi nhọ chửi rủa anh, xin lỗi cái gì chứ?



Anh hôn lên mái tóc đen tuyền của cô nhẹ nhàng nói



- Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần em khóc trước mặt anh, thì đó là lỗi của anh.



Phương Ly không biết nói gì hơn được nữa. Có lẽ trọn cuộc đời này cô không thể nào tìm được một người tốt như anh, yêu cô như anh.



Cô khóc là vì cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều, thậm chí thân thể anh còn chưa khỏe lại mà đã phải chịu một cái tát trời giáng của cô trong khi chẳng làm sai điều gì.



Cô khóc là vì nghĩ đến một phần của giấc mơ đó, những lo lắng ưu tư trăn trở về ngày mai.



- Lâm Hạo, anh nghĩ là…liệu ngày mai chúng ta có thể trọn vẹn bên nhau không? Em rất sợ lần này em trở về là một sai lầm, em rất sợ…



Thứ cô sợ nhất là điều mà Lưu Nhã Đình nói là thật, từ nhỏ đến lớn cô chỉ đem lại điều bất hạnh cho những người mà cô yêu thương nhất, cô không muốn anh vì cô mà liên lụy.



Hơn nữa những người ở bên ngoài kia liệu sẽ một lần nữa mang hạnh phúc này rời khỏi cô?



- Em ngốc quá. Sẽ ổn cả thôi. Chuyện hối hận nhất cuộc đời này anh từng làm là năm đó đã buông tay để em ra đi trong đau khổ. Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ làm mọi cách để hóa giải tất cả hiểu lầm trước kia, chỉ cần không để mất em, chỉ cần có thể ở mãi bên em thì chuyện gì anh cũng làm. Sớm thôi, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc trọn vẹn cùng nhau. - Lâm Hạo cũng ôm lấy cô, ghé sát tai cô nói khẽ



Phương Ly ghì chặt anh, nước mắt vỡ òa trong đáy mắt, cô tin anh, tin rằng anh lần này sẽ giữ trọn lời hứa của mình, không giống như sáu năm về trước, lựa chọn người con gái đó mà bỏ lại cô một mình cô độc cùng nỗi đau.



Bên ngoài cửa sổ, từng đàn chim chao lượn trên bầu trời trong xanh, bức tranh đẹp đẽ đầy niềm vui cùng sức sống.



Lần đầu tiên sau sáu năm xa cách, cả hai có thể trút bỏ được gánh nặng cùng ưu tư dằn vặt trong lòng, bên nhau một cách yên bình như thế…



TG Xin chào tất cả các bạn, lại làm phiền các bạn, hôm nay mình lại có đôi lời muốn nói.



Mình từng im lặng trước những lời bình luận ác ý mình nghĩ các bạn đã có định kiến với mình thì mình có giải thích gì cũng cho là mình biện hộ, thậm chí càng làm các bạn có suy nghĩ mình có tật giật mình, bảo thời gian viết truyện không có mà lại có thời gian sân si với độc giả, nhưng hôm nay mình thật sự muốn lên tiếng một lần.



Thứ nhất là về thời gian ra chương. Xin một số bạn đừng truy hỏi mình là bận việc gì đến nỗi mà thời gian ra chap cũng không có, vì đây là cuộc sống cá nhân nên mình sẽ không trả lời.



Mình chỉ là một kẻ tay ngang học viết truyện. Mình thừa nhận bản thân không có năng khiếu văn chương, từ cách hành văn cho đến vốn từ vựng còn rất nhiều thiếu sót, nên có nhiều lúc ý tưởng đã nghĩ được trong đầu rồi nhưng từ lúc đó đến khi diễn đạt ra thành câu chữ phải mất thời gian khá lâu, chưa kể những phân đoạn cảm xúc đòi hỏi sự tập trung.



Có những chap các bạn chỉ đọc trong vài phút là xong nhưng thời gian mình bỏ ra cho nó là cả một buổi tối ngồi trước màn hình máy tính. Không biết bao nhiêu đêm thức quá 12 giờ, chỉnh sửa câu chữ, chính tả cho hoàn chỉnh để đăng lên, nhưng thậm chí có khi một tối vẫn chưa xong được, vậy sáng hôm sau thức dậy sớm viết tiếp.



Cứ mỗi lần hoàn thiện xong một chương nào đó, giây phút ngồi đọc lại một mạch từ đầu đến cuối và không thấy vấp váp gì mình đều vui vô cùng, lập tức muốn đăng lên chia sẻ cho các bạn. Có rất nhiều chương đăng lên chẳng nhận lại dù chỉ một bình luận, một lời động viên hay một cái like, ngược lại là ý kiến trái chiều, lúc ấy cũng thất vọng lắm nhưng tự nhủ với nhủ với lòng là vẫn có bạn âm thầm theo dõi, nếu dừng lại sẽ khiến bạn ấy thất vọng, vậy là mình lại tiếp tục suy nghĩ tình tiết cho chương sau.



Mỗi người đều có thứ mình thích và thứ mình ghét, không ai giống ai, cho nên, không có truyện nào được viết ra mà làm hài lòng tất cả mọi người được. Đối với nhiều bạn thì có lẽ truyện mình chỉ là một truyện rất đỗi bình thường thậm chí là tầm thường giữa một rừng những truyện tự sáng tác, nhưng với mình nó đứa con tinh thần đầu tiên mình dành bao tâm huyết, là thành quả công sức mình bỏ ra và dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ hoàn thiện, từ cốt truyện, nhân vật cho đến câu chữ. Mình yêu quý trân trọng nó vô cùng. Cho nên nếu bạn nào không thích thể loại truyện thế này hay ý tưởng mà mình đưa ra thì có thể chọn đọc truyện khác đúng với nhu cầu và sở thích của bản thân, đừng chỉ trích giẫm đạp chỉ vì truyện không theo ý mà bạn mong muốn, mà thay vào đó hãy bình góp ý tích cực để giúp tác giả chỉnh sửa những chỗ sai sót, mình trước giờ luôn tiếp thu những ý kiến mang tính chất xây dựng cũng như giải đáp thắc mắc từ phía độc giả.



Về vấn đề đạo truyện, mình khẳng định cốt truyện mà mình đang viết là do bản thân nghĩ ra không hề sao chép của tác giả khác. Nhưng nếu như bạn bắt gặp nội dung tương tự thì hãy cung cấp cho mình bằng chứng cụ thể nhé, truyện mình giống truyện nào, chi tiết nào, nhân vật nào chứ đừng như một vài bạn từng inbox mình, đưa ra những cái chung chung như truyện bối cảnh học đường, mối tình tay ba, có tình tiết nam phụ cưỡng hôn nữ chính, nam chính có bạn gái cũ rồi gán cho mình tội đạo văn, dùng lời lẽ xúc phạm, cười nhạo và bắt mình phải phải dừng truyện. Mình sẽ không làm thế bởi vì nó không có sức thuyết phục với mình. Truyện dù hay hay dở vẫn xin các bạn hãy tôn trọng công sức của tác giả và ngưng ném đá vô lý như thế.



Truyện đến giờ đã kéo dài hai năm, chỉ còn vài chương nữa là khép lại rồi. Rất nhiều lần mình tự trách bản thân không thể nào dành ra thời gian, bắt các độc giả phải chờ đợi nhưng rốt cuộc khả năng có hạn không thể làm gì hơn. Có đọc tiếp hay không đó là quyết định của các bạn, dù các bạn có lựa chọn ra sao thì mình vẫn sẽ tôn trọng quyết định của các bạn. Về phần mình thì mình chắc chắn sẽ giữ lời hứa, viết đến khi nào truyện có được một cái kết trọn vẹn, sau đó sẽ dành thời gian đọc lại từ đầu sửa chữa những lỗi sai sót hay chỉnh lại những nội dung không hợp lý.



Cảm ơn các bạn đã lắng nghe những lời chia sẻ của mình và đặc biệt cảm ơn những bạn đã luôn bên cạnh ủng hộ và cổ vũ mình trong suốt thời gian qua. Love all!