Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 226 : Không còn gì hối tiếc
Ngày đăng: 22:05 07/03/21
Bờ biển buổi sáng sớm, bầu trời thanh khiết, không khí trong lành, sóng nước dập dờn, ánh mặt trời sắc vàng chiếu rọi xuống những con sóng lăn tăn phát ra ánh sáng kì ảo lấp lánh, hơi thở của mùa xuân tràn ngập khắp không gian.
Một chiếc du thuyền sang trọng đậu trên mặt biển xanh biếc không khỏi khiến người ta trầm trồ. Đây là du thuyền riêng của Giang Tuấn, tới đây để phục vụ cho việc chụp hình cưới.
Do trước ngày cưới còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết nên anh không thể ra nước ngoài tìm khung cảnh lãng mạn để chụp ảnh, hơn nữa với tình trạng lúc này của Phương Ly cũng không thích hợp cho chuyện đó.
Tuy vậy, anh vẫn rất tự tin rằng cô sẽ thích địa điểm mà anh đã chọn này. Một nơi vừa đẹp đẽ thơ mộng, vừa bình yên trong lành, mang đến nhiều cảm xúc lại có thể tránh được sự soi mói tò mò của đám phóng viên.
Trong căn phòng sang trọng, chuyên viên trang điểm đang tất bật chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo cho Vân Hà.
Trái với vẻ ngoài tươi vui rạng rỡ mà một cô dâu cần có lúc này, sau khi thay váy xong cô chỉ ngồi yên bất động, gương mặt vô cảm nhìn xa xăm về một phía biển xanh lặng gió bên ngoài khung cửa nhỏ, giống như một con búp bê không sự sống mặc cho họ muốn làm gì thì làm.
Vân Hà đang nghĩ nếu đổi lại là Phương Ly ngồi đây con bé sẽ có cảm giác như thế nào?
Với nó, giờ phút này ắt hẳn là khởi đầu cho chuỗi ngày tăm tối tiếp theo.
Vẫn may ông trời cho cô một cơ hội để ngăn mọi chuyện lại trước khi quá trễ.
Trong lòng Vân Hà đã hạ quyết tâm rằng sau hôm nay, cô sẽ dứt khoát cắt đứt tất cả hy vọng của Giang Tuấn, cho dù có bằng cách tàn nhẫn nhất đi chăng nữa.
Đáng lý ra cô nên đưa ra quyết định sớm hơn, nhưng cứ hễ bộ dạng đau lòng của anh là cô lại không nỡ, hết lần này đến lần khác day dưa do dự.
Đến cuối cùng, sự cố chấp ấy đổi lại được gì đây?
Cô không cách nào thay đổi được suy nghĩ ích kỉ cùng bản tính chiếm hữu của anh, hôn lễ đã gần kề rồi, tình thế cấp bách lúc này không cho phép cô còn bất kì sự lựa chọn nào khác, nếu không rời khỏi anh cô sợ cả đời này mình không còn cơ hội.
Hơn nữa, cô cũng tự biết thân biết phận, chuyện cổ tích cô bé lọ lem cho dù là có thật trên đời, thì cô bé lọ lem được hoàng tử để mắt đến đó cũng không phải là cô…
Xin ông trời hãy cho cô sai lầm đến hết hôm nay nữa thôi…
Vì muốn bắt chuyện cũng như xua tan đi bầu không khí ngột ngạt bao trùm trong căn phòng nên một cô gái trang điểm cất tiếng hết lời khen ngợi Vân Hà
- Cô Phương là cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng thấy đấy, Giang tổng thật may mắn và hạnh phúc khi cưới được cô làm vợ.
Những lời này đều là thật lòng. Cô đã từng không ít lần bắt gặp dáng vẻ xinh đẹp của người con gái trước mặt trên báo chí và truyền hình nhưng không ngờ cô ấy ở ngoài đời còn đẹp hơn bội phần, hào quang chiếu sáng khắp nơi.
Thảo nào không chỉ Giang tổng mà đến Lâm tổng cũng…
Nghe đến câu đó, Vân Hà lập tức có phản ứng, chân mày nhướng lên, giọng nói lạnh lẽo
- Thế còn tôi, cô nghĩ tôi có hạnh phúc không?
Vân Hà vừa cất lên câu này những người xung quanh đều sững sờ im bặt, đôi môi cô bất giác nở nụ cười chế giễu.
Cô chuyên viên trang điểm cảm thấy không cách nào hiểu được, nếu đổi ngược là cô, được cùng người con trai có sự nghiệp có gia thế cùng bề ngoài tuấn tú đĩnh đạc như Giang tổng kết hôn, nhất định sẽ cảm thấy bản thân mình may mắn và hạnh phúc đến phát điên lên mất.
Anh ấy quá tuyệt vời, đáng để bất kì cô gái nào gửi gắm cả đời, nhưng Phương tiểu thư này có vẻ không hề nghĩ giống vậy.
- Xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Cô Phương, Giang tổng đang đợi cô!
Vân Hà cứng nhắc đứng dậy, xung quanh bọn họ thì cầm tà váy dài thướt tha của cô, giúp cô bước đi dễ dàng hơn với bộ lễ phục, chậm rãi tiến ra khỏi căn phòng di chuyển đến nơi khác.
- Giang tổng, chúng tôi đưa cô Phương đến rồi!
Giang phu nhân từng bước đi đến đối diện cô, ánh mắt dạt dào tình mẹ
- Thế nào, chụp hình cưới có vui không? Mẹ xin lỗi vì thời gian này không có ở đây giúp hai đứa lo liệu hôn lễ.
- Mẹ về khi nào sao không báo cho con biết? Mẹ đã ăn gì chưa? - Trái ngược với Vân Hà, Giang Tuấn nét mặt tràn ngập vui mừng cùng yên tâm
Đối với những người trong nhà này anh đã dặn dò rất kĩ không được tiết lộ với bất kì ai về những chuyện đã xảy ra suốt thời gian qua cho dù đối phương có là mẹ anh đi chăng nữa.
- Mẹ có thể tự lo liệu được, con có thời gian rảnh thì hãy dành hết cho Phương Ly đi. Nếu con bé có chỗ vào không vui hay không thoải mái mẹ sẽ không tha cho con đâu! - Bà nhìn sang nét mặt căng thẳng của Vân Hà, lời lẽ chứa đầy hàm ý
- Không có đâu cô, chỉ là hôm nay con mệt quá thôi, không có chỗ nào không thoải mái cả! - Vân Hà thật chậm đáp
- Con bé này, đã nói bao nhiêu lần rồi, sắp sửa trở thành người một nhà tới nơi mà còn gọi ta là cô! - Chân mày bà nhíu lại, hoàn toàn không hài lòng
Vân Hà không muốn bà buồn lòng, lật đật sửa ngay
- Vâng, thưa mẹ…
Tiếng gọi đó làm Giang phu nhân vui mừng khôn siết, tận đáy lòng xúc động đến nghẹn ngào nhưng cố kìm nén không thể hiện tình cảm quá mức tránh việc bị phát hiện ra.
- Vậy mới phải chứ, con ngoan…
- Em thấy chưa, anh nói có sai đâu! Nơi nào có em thì anh chỉ là nhân vật làm nền, mẹ là đang gả con gái chứ không phải rước con rể vào nhà! - Giang Tuấn tuôn một câu đùa
- Con đấy, đến mẹ cũng dám chọc ghẹo, lên phòng trước đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Phương Ly một lát!
- Vậy con đi đây. Hai người cứ từ từ nói chuyện. - Giang Tuấn nói xong rồi thẳng bước lên lầu
Bà nắm tay Vân Hà đến ngồi cạnh trên ghế sofa rồi đưa tay vuốt tóc cô, cử chỉ cưng chiều yêu thương
- Hình như con gầy hơn thì phải. Thời gian này cứ việc nghỉ ngơi, mọi thứ liên quan đến hôn lễ cứ để Giang Tuấn nó lo liệu, đừng lo lắng nhiều quá. Con thích gì cần gì thì bảo với mẹ…
- Con…không…- Vân Hà rất muốn mở miệng nhưng không thể, đành né tránh nói sang chuyện khác - Sao lần này cô…à không…mẹ lại sang nữa Ý vậy, chẳng phải tháng trước mẹ mới đi về sao?
Bàn tay Giang phu nhân đột ngột cứng ngắc, nét mặt căng thẳng mất tự nhiên, ánh mắt né tránh nhìn cô, nhưng vài giây sau tức thì trên môi là nụ cười rạng rỡ, đem sự thật che giấu đằng sau nụ cười đó
- Mẹ có chút chuyện quan trọng phải giải quyết, không đi không được nên mới phải bay sang đó, nếu không thì đã ở bên con thời gian này rồi. Xin lỗi con…
Vân Hà cổ họng nghẹn đắng, cuốn quýt đáp trả
- Không, đừng nói xin lỗi, con mới là người phải nói xin lỗi, con xin lỗi…
- Con thì có lỗi gì chứ. Con chấp nhận gả vào nhà ta là may mắn rất lớn rồi. Giang Tuấn là do một tay mẹ nuôi nấng, tính tình nó mẹ biết, nó không phải là một đứa con trai hoàn hảo nhưng tình yêu nó dành cho con là chân thật nhất trên thế gian này, trừ con ra thì không có người con gái nào khác cả. Mẹ tin tưởng nó sẽ luôn yêu thương và mang lại hạnh phúc cho con trọn cuộc đời này, cho nên dù thế nào con cũng đừng rời bỏ nó nhé! Suy cho cùng quá khứ không thể sánh bằng hiện tại và tương lai, cái gì nên quên thì cũng phải quên đi!
Lời lẽ của bà đầy hàm ý, Vân Hà cúi đầu giấu đi đôi mắt đã rưng lệ, cõi lòng chua xót không nói nên lời.
Giang phu nhân, xin lỗi vì đã phụ kì vọng và mong mỏi của cô, xin lỗi vì con không thể hứa với cô chuyện này được, xin lỗi vì kiếp này không cách nào đền đáp tất cả những gì cô đã dành cho hai chị em con. Nếu như có kiếp sau, con nguyện làm con gái cô để tận hiếu với cô.
- Thôi, bận rộn chụp ảnh cưới cả ngày chắc con cũng mệt rồi, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi. Lạc Lạc cứ để mẹ lo cho.
- Vâng ạ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé! - Vân Hà gắng gượng nở nụ cười để người đối diện thấy yên tâm rồi thật chậm bước lên lầu, từng bước như đeo chì vào chân
Phòng khách nhanh chóng chỉ còn lại mỗi mình mình, Giang phu nhân lấy trong túi áo ra một bức ảnh.
Bà hít một hơi nặng trịch vào lòng ngực, lòng đau tột độ, khóe mắt rưng rưng nghẹn ngào phút chốc đỏ hoe.
Chuyến đi sang Ý lần này vẫn tưởng ông trời sẽ mang đến phép màu, nào ngờ…
Chẳng lẽ thực sự chỉ là người giống người thôi sao?